Sau khi các đệ tử tiêu diệt xong một đám Tà thú, Thẩm Từ Thu liền dẫn người đến một khu đất trống để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút. Ban đầu Tạ Linh không định lại gần Thẩm Từ Thu, nhưng vừa mới đấu võ mồm một trận với Úc Khôi xong, y liền đổi ý phải tiếp tục tức c.h.ế.t tên sư đệ này mới được. Vậy là y nhấc chân đi về phía Thẩm Từ Thu.
Thấy Tạ Linh lại muốn bám lấy sư huynh, Úc Khôi cũng lập tức đuổi theo.
Ngay khi cả hai còn cách Thẩm Từ Thu chừng hai, ba bước chân, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển!
Chưa ai kịp phản ứng, chỗ Tạ Linh và Úc Khôi đang đứng liền sụp xuống, trong chớp mắt hai người đã bị nuốt chửng, bóng dáng biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay cả Hắc Ưng, vốn đứng cạnh Tạ Linh, cũng bị kéo xuống theo.
Thẩm Từ Thu và Biện Vân hoảng hốt, lập tức chạy tới mép hố quan sát, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, sâu hun hút, nhìn không thấy đáy.
Biện Vân ném ánh lửa chiếu xuống, trong tầm mắt chỉ có vách đá lạnh lẽo, hoàn toàn trống không, ba người rơi xuống cũng không nghe thấy một tiếng động nào.
“Lạ thật.” Biện Vân cau mày, “Vừa rồi chúng ta cũng đi qua chỗ này, sao không phát hiện ra gì bất thường?”
Chờ thêm một lát, bên dưới vẫn không có ai cưỡi kiếm bay lên, gọi cũng không ai đáp, ngọc bài truyền âm hoàn toàn mất liên lạc. Biện Vân quay sang nhìn Thẩm Từ Thu:
“Người của ngươi đấy.”
Thẩm Từ Thu thu lại thần thức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015593/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.