Từ Hữu Thiện huých huých dì Hai nhà mình, hai ngón tay giơ lên làm cử chỉ đếm tiền.
Từ Nhị di giật mình, vội hỏi: " Vị này... Vân đồng học.... "
Chưa có hỏi xong, chú Từ liền quyết đoán chen vào nói: " Cái gì mà đồng học, gọi Đại Tiên! "
Cho đến bây giờ, chú từ đã thực sự bị thuyết phục.
Số tiền này hắn chưa từng đề cập đến bất kì ai, cũng không nói qua với ai chuyện nhặt được tiền. Nhưng Vân Hồng lại một hơi lựa ra 16 đồng xu, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.
Không có bản lĩnh thật sự thì sao mà làm được như thế này.
Vân Hồng: "..... "
Cũng không cần phải như thế đâu.
Hắn có chút ngượng ngùng: " Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi! "
Dục vọng hơn thua tất nhiên rất nặng, nhưng vấn đề về tên tuổi và danh xưng đều có hàm nghĩa. Nếu ngươi chưa đến độ cao kia, không được tùy tiện xưng tiên, thiên đạo sẽ không cho phép.
Lúc trước Từ Hữu Thiện xưng hô cũng là mang theo hàm ý đùa giỡn, cũng đành thôi. Nhưng chú Từ trịnh trọng như vậy, không tốt chút nào.
Chú từ biết nghe lời phải, xoa xoa tay vào nhau, cung kính hỏi: " Cái kia, không biết ngài có phải một trong số đó không? "
Vân Hồng gật đầu: " Xem như là Đạo Môn đi. "
Mặc dù có nghi hoặc sao lại " xem như ", nhưng vẫn gật đầu liên tục: " Vậy gọi ngài là Vân đạo trưởng."
Lần đầu tiên Vân Hồng được gọi như vậy, có chút mới lạ, nhưng cảm giác cũng không tồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-cua-ta-la-bach-lang/455161/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.