Cũng không vì thế mà hết yêu.
Có lẽ hắn tu hành chưa đủ lâu, hoặc là do mỗi người khác biệt. Đoàn tàu xuất phát, Vân Hồng cảm thấy có chút khổ tâm.
Bất quá, nỗi buồn hiếm hoi của hắn cũng không tồn tại được bao lâu, đã bị cắt ngang bởi nụ cười đầy chuyên nghiệp của tiếp viên hàng không. " Xin chào tiên sinh, đây là mô hình tàu hoả mới nhất của chúng tôi, có thể tuỳ ý tổ hợp, ngài có muốn một bộ không? "
Vân hồng: "...Không, cám ơn."
Tàu hoả dài hẹp phi thẳng về phía màn tuyết, hướng phương xa băng băng mà đi. Tựa như yêu xà tham ăn trong băng thiên tuyết địa, vừa khóc vừa la hét với những đứa trẻ ở trong xe, tất cả những đứa trẻ đều rất vui vẻ. (?)
Cho nên nói thế gian niềm vui nỗi buồn chưa chắc đã có điểm chung.
Thời điểm tàu hoả di chuyển qua Vọng Yến Đài,cũng không biết sao hình ảnh con bạch yêu thú trên Tử Vân Động lại lướt qua tâm trí Vân Hồng. Lông tơ mềm mại xoã tung, tứ chi thon dài mà hữu lực... Thật là kiệt tác của tạo hoá,hắn âm thầm sợ hãi thán phục.
Đó là yêu thú hay là do tinh tinh b iến ảo ra vậy?
Chỉ là lướt qua trong nháy mắt, nên hắn không biết là loại nào.
Hồ ly?
Hay là cẩu?
Lại nói, dưới chân thiên tử ẩn giấu thần vật như vậy, thượng cấp thực sự mặc kệ sao?
Sẽ không phải là do nười nào đó nuôi dưỡng chứ?
Là quán chủ ư?
Cùng với suy nghĩ lung tung như vậy, hắn càng lúc càng gần hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-cua-ta-la-bach-lang/455162/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.