Nguyễn Nam có thể thề, câu nói vừa rồi của hắn là không hề cố ý. Bởi vì hệ thống không ngừng rác rưởi này, rác rưởi nọ bên tai nên hắn cũng vô tình nói theo. Nhưng chỉ một câu nói vô tình thôi lại thay đổi suy nghĩ của hai ông cháu Tần Hạc.
“Tiên Nhân cảnh rác rưởi?”
Nếu nói Tiên Nhân cảnh là rác rưởi thì bọn họ còn kém rác rưởi bao nhiêu lần? Hóa ra công tử không biết Nguyên Anh cảnh là cảnh giới gì bởi vì nó không hề ở trong mắt công tử. Có điều làm Tần Hạc băn khoăn hơn lại là chuyện khác. Truyền thuyết có kể rằng, tu tiên giả vượt qua Tiên Nhân cảnh liền bị quy tắc của Vô Tận đại lục chối bỏ, không thể tiếp tục ở lại đại lục. Công tử xem thường Tiên Nhân cảnh, lại có thể tự do tự tại ở Vô Tận đại lục như vậy thì cảnh giới của ngài ấy phải kinh khủng đến mức nào?
Càng nghĩ lại càng khiến Tần Hạc khiếp sợ. Đúng lúc này, Nguyễn Nam lại lên tiếng.
“Vừa hay ta cũng đi săn được một ít thú rừng, để ta xuống bếp mời hai người một bữa.”
Nếu là trước kia, cả hai sẽ từ chối khách sáo một chút, nhưng hiện tại thì khác. Nhìn công tử như vậy, nếu như làm ngài ấy mất hứng thì cái mạng nhỏ của hai ông cháu cũng không còn. Lúc này đây, cả hai đều vui vẻ đáp ứng.
Từ khi nghe câu nói của Nguyễn Nam, Tần Nhiễm liền không dám thở mạnh. Đến khi hắn xuống bếp, lúc này nàng mới dám hít thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437976/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.