Chương trước
Chương sau
Cái tivi không biết từ đâu xuất hiện đang trôi nổi giữa không trung, không ngừng phát ra âm thanh càu nhàu khiến tất cả đều bất ngờ.

“Ta còn tưởng tu tiên giả các ngươi thanh cao lắm, hóa ra lại âm thầm liên minh với đám nhà khoa học kia.”

Chỉ cần liếc nhìn Lam Mị liền có thể đoán được loại máy móc này chắc chắn là sản phẩm của đám nhà khoa học kia. Vốn học viện ma pháp đã từng nhiều lần mời gọi liên minh tu tiên liên minh, nhưng bọn họ lại nhất quyết từ chối. Không ngờ bọn họ lại âm thầm chọn liên minh với đám nhà khoa học khốn nạn kia.

Phải biết rằng cho dù là dị năng giả, pháp sư hay tu tiên giả, không ít người đã bị đám nhà khoa học kia âm thầm bắt về nghiên cứu. Mặc dù không có bất kỳ chứng cứ gì nhưng các thế lực ở Vô Tận đại lục vẫn luôn dè chừng đám người này.

Đứng trước sự sỉ vả không ngừng của học viện ma pháp, Tần Hạc cho dù biết mình bị oan nhưng cũng không thể giải thích.

Cái tivi này ông ta nhận được ở chỗ Nguyễn Nam. Do đã có tivi mới nên hắn nhờ Tần Hạc tiện tay vứt hộ cái tivi này. Mặc dù là ý của Nguyễn Nam nhưng Tần Hạc cũng không dám vứt đi mà cất vào túi trữ vật để đem về làm kỷ niệm. Không ngờ đến, cái tivi này lại có thể tự thoát ra khỏi túi trữ vật, hơn nữa lại còn biết nói chuyện.

“Tần Hạc, ngươi cho rằng cái đống sắt vụn kia có thể cứu được ngươi hay sao?”

Thấy Tần Hạc không phản bác, Lam Mị càng thêm chắc chắn với nhận định của mình. Lúc này, ả càng quyết tâm không để cho hai ông cháu Tần Hạc được chết tử tế.

“Mẹ kiếp! Là tên đui mù nào dám mắng lão tử là sắt vụn? Có biết ở thời kỳ đầu, lão tử chính là kiểu dáng thịnh hành nhất không?”

Vẫn cái giọng nói đầy máy móc đó. Nhưng lần này, trên màn hình tivi lại xuất hiện thêm một cái biểu tượng giận dữ.

“Ngươi dám mắng ta?”

Từ trước đến nay Lam Mị đều là chửi mắng người khác, đây là lần đầu tiên có người dám chửi mắng ả ta, hơn nữa lại trước mặt đám học sinh và giáo viên của học viện ma pháp. Điều này chính là một sự xúc phạm cùng cực với ả.

“Mắng ngươi thì sao? Ngươi đừng tưởng là nữ nhân thì liền có thể leo lên đầu người khác ngồi. Lão tử đây mắng ngươi chính là vinh hạnh mười tám đời của ngươi đó có biết không?”

“Đám trẻ các ngươi lại đi nghịch lửa như vậy, cháy nhà thì làm sao? Ai là người đền bù thiệt hại?”

“Đúng rồi. Nhìn ngươi bên ngoài trẻ trung như vậy nhưng chỉ là dùng ma pháp để che đi diện mạo thật. Đã già rồi còn không làm gương cho lớp trẻ, đêm hôm tụ tập ở đây đánh nhau. Có để pháp luật vào trong mắt hay không?”

“Tức giận cái gì? Ta nói không đúng hay sao? Đúng là thứ già mà cưa sừng làm nghé.”

Mặc kệ Lam Mị ở một bên đang tức đến nổ phổi, mặc kệ cho Tần Hạc và những người khác đang trợn trừng mắt nhìn. Cái tivi vẫn hoạt động hết công sức, miệng không ngừng mắng chửi Lam Mị.

“Giờ ta đã biết tại sao công tử lại muốn vứt thứ này đi rồi.”

Tần Hạc âm thầm cười khổ. Cái tivi này bình thường thì không làm sao, nhưng một khi mở miệng thì lại nói không ngừng, hơn nữa miệng mồm lại vô cùng chua ngoa. Nếu để bên người e rằng không bị làm phiền chết cũng bị nó kéo kẻ địch đến giết chết mất.

Lam Mị mặc dù được mệnh danh là pháp sư ấp bạc trẻ tuổi nhất nhưng ả cũng đã ngoài 40, có thể giữ được nhan sắc và vóc dáng như vậy một phần cũng là nhờ ma pháp. Không ngờ một cái tivi cũng có thể nhìn ra được chuyện này. Nếu đã vậy thì…

“Được! Được lắm! Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng thoát khỏi đây. Khai sinh cùng địa ngục, thiêu đốt tất cả. Xuất hiện đi! Hắc Xà Địa Ngục!”

Lam Mị điên cuồng hét lên, một ấn chú ma pháp màu đen xuất hiện trước mặt ả. Lúc này, ả cắn rách đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên trên ấn chú ma pháp đó. Sau khi niệm chú ngữ, một con rắn chừng 5 mét, toàn thân bốc lên ngọn lửa đen từ từ bò ra khỏi ấn chú ma pháp.

Con rắn vừa xuất hiện lại khiến cho xung quanh càng trở nên nóng hơn, mặt đất cùng đồ vật xung quanh liền bốc cháy.

“Phó viện trưởng, mong người nhẹ tay, ở đây còn có người phe mình.”

Đám người học viện ma pháp liên tục cầu xin. Trước sức mạnh của con rắn lửa kia, đám học viên yếu kém liền nhanh chóng bị thiêu rụi, chỉ có đám thầy giáo cùng một số học viên thực lực đủ cao là còn có thể kiên trì được. Nhưng có lẽ cũng không duy trì được bao lâu nữa.

“Ta đã nói rồi, hôm nay bất cứ ai có mặt ở đây cũng phải chết. Các ngươi chỉ có thể trách bản thân xui xẻo mà thôi.”

Đối với Lam Mị, người biết giữ bí mật chỉ có người chết. Để bí mật bản thân được bảo toàn, một chút hy sinh như vậy có đáng là gì.

Thấy Lam Mị đã hạ sát tâm, đám người của học viện ma pháp liên điên cuồng muốn bỏ chạy. Nhưng bọn họ cho dù dùng cách nào cũng không thể thoát ra khỏi ma pháp trận mà Lam Mị đã bố trí được.

“Tần Nhiễm, một lát nữa ta sẽ cố gắng mở một đường thoát, cháu hãy nhân cơ hội đó đem theo tivi tiền bối thoát ra khỏi đây.”

Mặc dù Tần Hạc có thể dùng linh khí để chống đỡ nhưng không sớm thì muộn cũng bị ngọn lửa kia thôn phệ hết. Chút linh khí cuối cùng này chi bằng cố gắng mở ra một con đường để cháu gái chạy thoát, như vậy ông có chết cũng được an lòng.

Tần Nhiễm biết ông đã quyết tâm thì khó mà lay chuyển. Khi nàng định mang cái tivi chuẩn bị chạy trốn thì liền phát hiện bản thân được một cỗ linh khí bao bọc lấy, sức nóng từ con rắn lửa kia cũng ngay lập tức biến mất. Không chỉ Tần Nhiễm, ngay cả Tần Hạc cũng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi này. Trong khi ông đang thắc mắc liệu có phải Lam Mị đột nhiên thu tay hay không thì lúc này, cái tivi lại lên tiếng.

“Một đốm lửa bé tí như vậy cũng đòi đốt cháy lão tử hay sao? Bà già, bà không phải già quá rồi hồ đồ đấy chứ?”

Cái tivi giọng đầy khiêu khích nói.

“Khốn kiếp! Câm mồm lại cho ta!”

Bàn tay Lam Mị duỗi thẳng về phía cái tivi, con rắn lửa cũng ngay lập tức lao về phía trước. Cái miệng đen ngòm của nó há rộng phun ra một ngọn lửa đen bao trùm lấy cái tivi.

“Chết! Chết hết đi!”

Trong khi Lam Mị đang điên cuồng với ý nghĩ giết chóc thì chỉ nghe “phù” một tiếng. Một cơn gió từ cái tivi thổi ra, ngọn lửa đen kia trong phút chốc liền biến mất.

“Không thể nào!”

Lam Mị hiểu rõ ngọn lửa đen của mình. Cho dù là hỏa ma pháp cấp 8 cũng có thể bị nó thôn phệ. Tại sao cái tivi kia chỉ thổi nhẹ một cái thì liền biến mất?

“Chắc chắn là gặp may, ta không tin không giết được ngươi. Chết đi cho ta!”

Lam Mị lại gào lên. Con rắn lửa lại triệu hồi vô số ngọn lửa đen đánh về phía cái tivi.

“Muốn chơi lửa với lão tử? Xem lão tử có chơi chết ngươi không.”

Nhìn những ngọn lửa đen đang không ngừng đánh tới, cái tivi khinh bỉ đáp. Lúc này trên màn hình của nó liền xuất hiện một ngọn lửa. Theo chỉ thị của cái tivi, ngọn lửa liền xuất hiện giữa không trung. Bất cứ ngọn lửa đen nào chạm phải nó đều vô thanh vô tức biến mất.

“Đây là Tam Muội Chân Hỏa?”

Tần Hạc nhìn ngọn lửa liền kinh ngạc thốt lên. Tam Muội Chân Hỏa chính là Thần Hỏa trong truyền thuyết, nghe nói rằng cho dù là Tiên Nhân cảnh cũng có thể bị ngọn lửa kia thiêu chết. Vốn Tần Hạc còn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ lần này ông lại được tận mắt chứng kiến.

“Lão già ông cũng biết nhìn hàng đấy.”

Cái tivi tỏ vẻ hài lòng đáp. Nói xong nó lại quay sang Lam Mị nói.

“Lão tử chơi chán rồi, các ngươi cũng nên biến mất được rồi.”

Sau âm thanh đó, Tam Muội Chân Hỏa phân ra bay đến thiêu đốt con rắn lửa và đám người học viện ma pháp.

Đám người học viện ma pháp và con rắn lửa hét lên trong tuyệt vọng, trong phút chốc liền bị thiêu đốt đến không còn cả tro cốt.

“Không! Ta không thể chết được!”

Lam Mị điên cuồng hét lên. Ả liên tục ném ra bảo vật và niệm ma pháp để bảo vệ cơ thể, nhưng cho dù ả có cố gắng đến mức nào, ngọn lửa vẫn có thể dễ dàng bao trùm lấy và nuốt gọn ả.

“Cứu! Cứu ta! Ta không muốn chết! A…a…a…”

Trước khi bị thiêu đốt, Lam Mị trong chốc lát liền nhớ lại cảnh tượng những nạn nhân bị ả ta đốt cháy. Dường như, khuôn mặt của bọn họ không khác gì của ả ngay lúc này.

“Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu hai ông cháu ta. Ơn này Tần mỗ suốt đời không quên.”

Sau khi ngọn lửa tiêu tán đi, Tần Hạc và Tần Nhiễm lúc này mới quý xuống hướng cái tivi cảm tạ.

“Lão già, ông chính là người đã ném ta vào cái nơi vừa chật vừa tối kia đúng không?.”

Cái tivi tức giận nói. Một tồn tại đáng tôn kính như nó bị ném vào trong túi pháp bảo, chuyện này nếu kể ra đám bằng hữu sẽ cười đến rụng răng mất. Nếu như không phải lão già này quen biết chủ nhân, e rằng nó đã thử cách của Lam Mị, giết người diệt khẩu rồi.

“Tiền bối tha mạng, là do ta vô tri, mong tiền bối bỏ qua cho.”

Tần Hạc lập tức cúi đầu cầu xin. Lam Mị vừa rồi bị thiêu cháy trong vài giây, nếu tivi tiền bối muốn e rằng hai ông cháu cũng không thể kháng cự được.

“Được rồi, đứng lên đi. Nếu không phải hai người các ngươi quen biết đại nhân, ta cũng không ngại tiễn hai ngươi đi một đoạn đâu.”

“Đa tạ tiền bối đã tha mạng.”

Tần Hạc nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Ông cũng không hề nghi ngờ lời nói của cái tivi. Nếu như không phải ông quen biết tiền bối thì e rằng kết cục của ông cũng không khác đám học viện ma pháp là mấy.

“Lần này ta sẽ ở lại đây ít lâu, ngươi mau chóng thu thập cho ta càng nhiều loại phim càng tốt. Tốt nhất là loại nào có nhiều cảnh nóng một chút.”

Vì Nguyễn Nam đã ném nó cho Tần Hạc nên tạm thời nó cũng không thể về đó được. Lúc này, nó chỉ đành ở tạm chỗ của Tần Hạc mà thôi.

“Tiền bối, ngài chắc chắn là cần loại phim đó chứ?”

Tần Hạc nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm nên cố gắng hỏi lại. Theo kí ức của ông, công tử hình như không phải là người như vậy. Cho tivi của công tử xem loại phim đó, công tử sẽ không giết ông đúng chứ?

“Chắc chắn là loại phim đó. Đừng nghĩ nhiều, cứ nghe ta phân phó là được.”

Biết Tần Hạc nghĩ gì trong đầu, nhưng cái tivi cũng không quan tâm lắm. Đại nhân không có mặt ở đây, nó muốn xem gì ngài ấy cũng không quản được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.