“Cậu chủ, rõ ràng cậu biết người hại cô chủ mất đứa bé là Châu tiểu thư. Tại sao cậu vẫn đổ lỗi cho cô chủ?” Vương Khiết nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
Sở Hạo Vũ đứng trước câu hỏi của cô ấy liền sững sờ, anh không ngờ cô lại làm hỏi như thế. Khóe mắt liếc về phía Bạch Giai Kỳ, lại thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên giường anh hơi hơi nhăn mày.
Hôm nay, cô làm sao thế?
“Cậu chủ, nếu cậu không yêu cô chủ? Tại sao lại bắt nạt cô ấy như thế! Cậu và Châu tiểu thư đều là ma quỷ! Nếu không phải bởi vì hai người cô chủ sẽ không biến thành như thế." Vương Khiết bỗng nhiên gào lớn, cả căn phòng lớn chỉ còn giọng nói của cô ấy.
“Cậu và Châu Mạn Thuần làm ơn đừng làm hại cô chủ nữa. Hai người vui vẻ bên nhau mà tha cho cô chủ đi. Cô chủ đáng thương không chỉ mất em bé nay còn không thể nào nghe được. Như vậy cậu còn chưa vừa lòng hay sao mà giày vò cô chủ suốt như thế.”1
Bỗng Vương Khiết quỳ xuống, Bạch Giai Kỳ ngơ ngác nhìn cô ấy từng bước từng bước đến bên chân Sở Hạo Vũ.
“Cậu chủ, cậu chủ buông tha cho cô chủ được không? Chỉ cần cậu tha cho cô ấy, cậu chủ muốn xử lý em thế nào cũng được. Cậu thả cô chủ đi đi!” Vương Khiết vừa khóc vừa níu chặt lấy ống quần anh.
Mặc dù, Bạch Giai Kỳ không biết cô đang nói gì nhưng nhìn hành động của cô ấy, cô hiểu, cô ấy đang giúp mình.
“Vương Khiết, em mau đứng lên.” Cô cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276338/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.