Từ sau ngày hôm đó, Sở Hạo Vũ không còn xuất hiện ở phòng bệnh của Bạch Giai Kỳ nữa. Mà người hầu Sở gia cũng không thấy anh về nhà nhưng họ không dám nói cho Bạch Giai Kỳ biết sợ cô sẽ đau lòng.
Giờ phút này tất cả mọi người đều cho rằng anh đang ở bên cạnh chăm sóc Châu Mạn Thuần vì cả cô ta cũng không còn ở bệnh viện.
"Cậu chủ thật quá đáng!" Vương Khiết nói thầm. Đồng thời cô càng kiên định với quyết định của bản thân, cô tin rằng cô làm như vậy cô chủ sẽ hạnh phúc.
Thư ký Trương ở bên cạnh không dám nói gì sợ đụng phải họng súng. Mặc dù lần này cậu chủ không tới nhưng cậu ấy bảo anh đến đây xem cô chủ. Tuy nhiên cậu chủ sĩ diện sợ mất mặt không cho cậu nói vì thế nên cậu chủ, anh tự cầu phúc đi.
"Vương Khiết, em nghe máy giúp chị." Thấy mẹ Bạch gọi tới Bạch Giai Kỳ vội vàng gọi Vương Khiết.
"Em nói với mẹ chị là chị đang bận nhé! Có gì bảo mẹ chi nói với em." Cô sợ mẹ mình biết chuyện sẽ lo lắng.
Dù sao việc này cũng khó chấp nhận, nhưng qua việc này cô cũng quyết định sau khi khỏe lại sẽ đi gặp bà. Nói cho bà biết cô đã về Trung Quốc để bà yên tâm hơn.
Nghĩ thế, Bạch Giai Kỳ đưa điện thoại cho Vương Khiết. Cô ấy nhận lấy, cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với bà.
Hóa ra, mẹ Bạch gọi để thông báo bác sĩ nói bệnh của bà đã chuyển biến tốt, nếu may mắn năm nay có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276339/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.