Anh thật là ngu ngốc! Ngu ngốc đến nỗi lo lắng, sợ cô buồn mà chạy đến. Hừ! Có khi người ta còn trách anh phá hoại việc tốt của họ ý chứ! Càng nghĩ Sở Hạo Vũ càng cảm thấy tức giận. 
“Hạo Vũ, cháu đang nói cái gì vậy?” Sở Tuấn Kiệt cau mày, nhìn về phía Sở Hạo Vũ. 
“Tôi muốn nói, tôi thật không ngờ chú mình lại có sở thích ăn đồ thừa của cháu trai đấy!” Sở Hạo Vũ nhìn về phía Sở Tuấn Kiệt nói, giọng điệu vô cùng ngả ngớn, đáng đánh đòn. 
Sở Tuấn Kiệt giờ phút này thực sự may mắn Bạch Giai Kỳ không nghe thấy được. Bởi vì bất cứ một ai nghe được bản thân bị so sánh với đồ thừa đều sẽ đau lòng cả. Không những thế người này hiện tại còn là chồng của mình. 
“Hạo Vũ, cháu đừng quá đáng như vậy! Chú và Giai Kỳ không hề có chuyện gì cả.” Sở Tuấn Kiệt giải thích. 
“Giai Kỳ? Gọi thân thiết như vậy? Ha ha xem ra ở chỗ tôi không biết hai người thân mật không hề ít đâu nhỉ?” Dứt lời liền nhìn về phía Bạch Giai Kỳ, chỉ thấy cô nhìn chăm chú vào mặt anh như có điều gì suy ngẫm. 
Anh từ từ đi về phía Bạch Giai Kỳ, sau đó nắm chặt cằm của cô hỏi: “Sao nào? Sao lại không nói lời gì thế bị tôi nói trúng tim đen à?” Gương mặt vẫn tái nhợt và không giấu nổi vẻ mệt mỏi, nhưng… mệt như vậy sao cô không nghỉ ngơi mà còn tán tỉnh người đàn ông khác là sao? 
Sở Hạo Vũ không đợi cô trả lời đã đẩy cô ra, nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276337/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.