Cuộc sống của hai người bắt đầu trở lại điểm xuất phát hoặc có thể nói là sau điểm xuất phát. Một người luôn đi làm về muộn, còn một người lại sợ hãi, rụt rè không dám nói. Không khí nhà họ Sở chỉ có thể dùng từ u ám để hình dung. 
“Cậu chủ, hôm trước cô chủ bị…” 
“Cô ta bị cái gì không cần nói với tôi!” Không đợi Chương Nhược Mai nói xong, Sở Hạo Vũ đã ngắt lời. Đã ba ngày kể từ hôm đó anh chưa gặp mặt cô, cũng không hề biết cô bởi vì mình mà bị thương. 
Chương Nhược Mai thấy vậy thở dài một hơi tuy nhiên bà vẫn muốn nói bởi vì bà sợ sau này cậu chủ hối hận. 
“Cô chủ bị thương!” 
“Tai bà điếc sao không nghe thấy… Cái gì cô ta bị thương?” Sở Hạo Vũ quát nhưng sau đó quay ngoắt lại, anh nghe thấy cô bị thương. 
“Đúng vậy! Hôm đó cậu chủ đẩy cô ấy nên…” 
Nghe đến đây, Sở Hạo Vũ liền hiểu hôm trước bản thân làm cô bị thương, nhớ tới gương mặt nhăn nhó cùng biểu cảm đau đớn của cô. Anh tự hỏi có phải cô bị thương nặng không? Đồng thời nhớ tới mấy ngày nay cô không ra ngoài, anh đột nhiên có chút sốt ruột. 
“Cô ta…” Anh ngập ngừng. 
“Bị thương ở tay và lưng. Vết thương ở lưng đã đỡ hiện tại còn vết thương ở tay vẫn còn bó bột.” 
Phải băng bó sao? Anh đẩy cô mạnh như vậy? Cô… có phải càng ghét anh hơn không? 
Sở Hạo Vũ tự giễu cười cười. 
“Tôi đã biết bà đi làm việc đi.” Anh nói, đợi bà đi khuất anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276316/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.