“A ui!” Chạm phải vết thương ở khuỷu tay, Bạch Giai Kỳ muốn cởi áo ra xem nhưng vừa cử động cô liền cảm thấy đau đớn. Nước mắt cô một lần nữa rơi xuống, từng hạt nóng bỏng rơi vào tay. Giờ phút này, Bạch Giai Kỳ thật muốn được mẹ ôm vào lồng ngực mà vỗ về. 
Nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ trưa, Bạch Giai Kỳ quyết định nghỉ một lát rồi đến thăm mẹ. Nhưng lưng cô đau quá! 
“Vương Khiết… Vương Khiết!” Bạch Giai Kỳ gọi, may mắn lúc này Vương Khiết đang dọn dẹp ở trên lầu nghe thấy liền đi vào. 
“Cô chủ gọi tôi!” Vương Khiết nói, cô rất thích cô chủ vì cô ấy rất đẹp, rất dịu dàng đặc biệt là phu nhân thực sự đối xử rất tốt với người hầu. 
“Chị giúp tôi lấy hòm thuốc được không?” 
“Cái gì? Cô chủ, cô bị thương? Cô đợi tôi một lát, tôi đi lấy ngay!” Sau đó không đợi Bạch Giai Kỳ trả lời liền vội vàng chạy xuống báo với Chương Nhược Mai. 
“Mẹ không hay rồi! Không hay rồi!” Vương Khiết gấp gáp. 
“Có chuyện gì con gấp gáp như vậy? Từ từ nói!” Chương Nhược Mai hay còn gọi là dì Mai chính là mẹ của Vương Khiết. 
“Cô chủ, cô chủ bị thương! Con còn ngửi thấy mùi máu rất nồng nữa. Mẹ mau lên đi!” Vương Khiết kéo Chương Nhược Mai đi lên lầu. 
“A mẹ lên trước con đi lấy hòm thuốc!” 
Chương Nhược Mai nghe Bạch Giai Kỳ bị thương cũng liền mặc kệ con gái, vội vàng đi lên phòng. Mặc dù Sở Hạo Vũ tỏ vẻ chán ghét Bạch Giai Kỳ nhưng dù sao hiện tại cô ấy vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276315/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.