Hoa Mãn Lâu ngồi ngay ngắn trong phòng, vuốt một vò rượu, mở ra. Dần dần, trong phòng tràn ngập mùi rượu hòa lẫn hương hoa.
Vò Bách Hoa Tửu này, là y cùng Hoàng Dược Sư nấu ra, ở thế giới này chỉ có duy nhất hai vò Bách Hoa Tửu. Bách Hoa Tửu làm không khó, chỉ có nguyên liệu là khó kiếm, hơn nữa dược liệu bên trong nhiều khi phải trả rất nhiều tiền mới có được, tốn nhiều thời gian, rất gian nan, trước kia ở Hoa gia còn phải hao phí rất nhiều dược liệu, tinh lực cùng tiền tài, hàng năm mới tạo ra được mười vò Bách Hoa Tửu.
Hoa Mãn Lâu ngửi thấy mùi hương xa lạ mà quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới. Trước kia khi còn ở đó, Bách Hoa Tửu bình thường vừa mới ủ xong, đã bị Lục Tiểu Phụng trộm mất, khi đó, mỗi lần đến lúc ủ xong, y liền trộm đem một vò rượu giấu ở chỗ khác, mới không bị độc thủ của Lục Tiểu Phụng chạm tới. Sau đó đợi đến khi nam tử như băng tuyết kia đến tìm y, mới đem vò rượu ra cho hắn.
Nhớ khi đó, năm tử như tuyết kia, cũng hẳn là giống Lục Tiểu Phụng, tìm y khắp nơi đi. Nghĩ, trong lòng, là tưởng niệm cùng nồng đậm áy náy.
“Ai, Tây Môn, Lục Tiểu Phụng, chén này, kính các ngươi.” Hoa Mãn Lâu rót một chén rượu, nhìn trời cụng chén với nơi xa, tự nhủ nói.
Tưởng đương niên, đối nguyệt đương ca, nhân sinh kỷ hà []. Hoa Mãn Lâu y có tài đức gì, có thể quen biết nhiều bạn tốt tri kỉ như vậy, có tài đức gì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13128/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.