Ánh trăng tiêu điều, bóng cây mờ nhạt.
Hai người uống rượu trước trăng, dưới ánh trăng, một người đã say như chết, tê liệt ngã xuống bàn, kẻ còn lại áo trắng hơn tuyết, vẻ mặt thâm trầm, chỉ yên lặng ngồi một bên uống rượu, một ly lại một ly.
“Huynh nói…… Ta sao lại, sao lại buông tay như vậy, buông tay……”
“Huynh nói, ta sao lại, sao lại có thể buông tay y?”
“Ta không tìm thấy y, không tìm thấy……”
Người say đến không biết trời trăng nắm chặt lấy tay áo kẻ còn lại, cồn khiến gã làm ra những hành động mà bình thường sẽ không dám làm —— kéo ống tay áo kẻ kia.
Nhưng dưới ánh trăng, nam tử lạnh như băng kia chỉ yên lặng liếc nhìn gã một cái, không tỏa ra sát khí như bình thường. Chỉ đập rớt cái tay kia, liếc mắt một cái, người hầu lanh lẹ từ hai bên lập tức tiến đến, nhanh chóng đưa gã say kia đi.
Nam tử vẫn như trước ngồi đó, uống rượu, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ là tâm tình mênh mông.
Lần đầu tiên nhận ra, thì ra lực lượng của mình…… vô dụng như vậy, ngay cả tìm một người muốn tìm cũng không thấy.
Cho dù, hắn là Tây Môn Xuy Tuyết.
Cho dù, hắn tự phụ trên đời ít kẻ có thể làm đối thủ của hắn.
Đảo mắt, y đã mất tích hai năm. Cho dù Tây Môn Xuy Tuyết hắn vẫn ngạo nghễ vì năng lực truy tung, cũng không thể tìm ra chút tung tích của người ấy.
Suy nghĩ xoay tròn, xem nhẹ rượu ngon, ánh mắt mông lung nhìn chất lỏng trong chiếc ly phiếm ánh trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13127/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.