Hoa Mãn Lâu hít thở hương khí ngập tràn cây cối tươi mát, kéo kéo áo choàng trên vai, quần áo thật dày, vẫn như trước không chịu nổi rét lạnh, cảm giác cả người như rơi vào khoảng không.
Hoa Mãn Lâu nhíu mày, thấp giọng thở dài, thân thể này thật đúng là…
“Hoa tiên sinh, nơi ngài muốn tìm có phải đây không?” Giọng nói êm dịu kéo y ra khỏi suy nghĩ. Người nói chuyện là khi Hoa Mãn Lâu vừa mới rời khỏi trang, ngẫu nhiên gặp được đệ tử Võ Đang ngày trước vô tình cứu được, Triệu Bình. Năm đó Hoa Mãn Lâu cùng Lý Nguyệt Ảnh hành tẩu giang hồ, đi ngang qua một thôn trang nho nhỏ, vừa vặn đứa nhỏ Triệu Bình ở đó bị bệnh lâu ngày, vì thế liền cứu mạng Triệu Bình. Lúc ấy Hoa Mãn Lâu cũng không để lại tính danh, liền cùng Nguyệt Ảnh rời đi. Tuy nói mười mấy năm không gặp lại, nhưng diện mạo Hoa Mãn Lâu vẫn không đổi, hơn nữa lại dễ dàng nhận ra, Triệu Bình xem như nhận ra y.
Triệu Bình thấy Hoa Mãn Lâu đi một mình không tiện, biết y muốn tới nơi khác, liền vỗ vỗ ngực, cố gắng thuyết phục Hoa mãn Lâu mang theo hắn. Hoa Mãn Lâu thoáng nghĩ, cũng liền gật đầu.
Triệu Bình mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới xuất sư hành tẩu giang hồ không lâu, đối với chuyện giang hồ thế nào cũng không rõ lắm, huống chi Hoa Mãn Lâu năm đó tên tuổi tuy vang, nhưng cũng là phù dung sớm nở tối tàn, lập tức bị bỏ quên. Cũng chỉ có một ít thế hệ trước, như những người từng trải giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13129/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.