Nghĩ mình không thể để anh áp đảo, cô đẩy anh ra rồi chỉ vào người anh, nói:
“Hừ, trước khi mắng người khác thì anh nên xem lại bản thân mình đi nhé! Đàn ông gì mà hành động bừa bãi, ánh mắt láo liên đong đưa hết cô này đến cô khác… Thế thì anh có tư cách gì trách tôi?”
Nam Thái Gia nghẹn lời. Bị cô mắng cho ngơ luôn, tại anh thấy anh bị oan, nỗi oan khó lòng giải thích bằng một hai câu nói.
“San… em khiến tôi có cảm giác mình giống như Vũ Nương, nhảy mấy cái sông cũng không thể phân bua rõ ràng… Thôi khỏi đi, giờ tôi chỉ muốn biết… Em có thích tôi không?”
“Anh có nhầm lẫn câu hỏi không vậy?”
Thiều Vân San nghĩ chỉ cần cô không thừa nhận, Nam Thái Gia cũng không nói được cô.
Trông anh có vẻ thất vọng, anh không đôi co tìm đúng câu trả lời mình muốn như bình thường, chán nản hỏi:
“Vậy là mấy tháng qua… em chưa từng chú ý tới tôi một chút nào sao?”
Cô buột miệng đáp:
“Tôi không ghét anh vì đã cố gắng nể tình anh là sếp tôi lắm rồi đó!”
“Ồ, là vậy à…”
Phản ứng của Nam Thái Gia như từ trên tầng cao rơi thẳng xuống mặt đất, anh hờ hững hỏi xong câu đó, suốt quá trình sau đấy đều rơi vào im lặng.
Anh rời mắt khỏi cô, nghiêm túc khởi động xe và lái đi.
Thiều Vân San nhìn bộ dạng giận dỗi của anh, cảm giác không đúng lắm. Tuy nhiên cô cũng tự phải suy ngẫm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390086/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.