(*) Nhạn thất kỳ lữ, bi nhi tử: Chim nhạn lạc mất bạn, rên rỉ chết.
"Giọng nói ở xa." Địa bồi khẳng định nói.
Thiệu Mặc Sâm đuổi theo âm thanh, thợ săn già cũng đi theo. Lúc địa bồi muốn cất bước lại phát hiện tay áo mình bị Lê Duyệt giữ chặt. "Sao thế?"
Khuôn mặt Lê Duyệt phờ phạc, cơ thể lung lay. "Tôi...Tôi đã gây họa."
"Cái gì?"
Lê Duyệt suýt chút nữa muốn khóc lên. "Tôi hại chết đạo diễn Bạch rồi."
Địa bồi nhíu mày. "Cậu...biết cậu đang nói gì không?"
***
"Tên kia chạy cái gì? Dọa người ta chạy mất thì sao?" Thợ săn già trừng mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.
Thiệu Mặc Sâm đỡ lấy thân cây. "Nếu như là em ấy, em ấy cũng sẽ giống tôi." Thực ra Bạch Trạch hay mềm lòng, cậu sẽ không bỏ mặc diễn viên gặp nạn, nhất là dưới hoàn cảnh này, cậu sẽ không để Lý Thư Hâm còn trong rừng mà rời đi.
Địa bồi nghiêm mặt, dắt Lê Duyệt đang hoảng hốt đi theo sau.
Thiệu Mặc Sâm giải thích. "Thể lực Bạch Trạch không tốt như tôi, đến được đây mất rất nhiều sức." Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám. "Chắc em ấy cũng phát hiện ra chỗ không hợp lý rồi."
Lê Duyệt há hốc mồm, muốn giải thích giọng nói Lý Hâm Thư sao lại có ở đó nhưng cậu ta cảm thấy bây giờ Thiệu Mặc Sâm không có tâm tư điều tra chuyện này, chỉ có thể khẩn cầu Bạch Trạch ngàn vạn lần không xảy ra chuyện.
"Muốn đi đường nào?"
Bốn phía đều là tuyết trắng mù mịt và cây khô, nếu như là người bình thường đã đi lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/1312186/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.