Lê Duyệt bị khuôn mặt như muốn ăn thịt người của Thiệu Mặc Sâm dọa sợ. 
Nói chuyện sáng nay ra. "Chúng em tìm được Thư Hâm trong rừng rậm, sau đó gọi điện thoại cho đạo diễn Ngô." 
Ngô Càn lập tức tiếp lời. "Tôi với đạo diễn Bạch tách ra ở lối rẽ, sau khi Lê Duyệt gọi điện nói với tôi đã tìm được người, tôi gọi cho đạo diễn Bạch, cậu ấy bảo tín hiệu không tốt, hình như nói "Biết rồi" sau đó cúp máy." 
Ngô Càn còn đưa lịch sử cuộc gọi cho Thiệu Mặc Sâm xem. 
Thiệu Mặc Sâm chỉ vào bản đồ. "Hai người tách ra ở đâu? Lúc tách ra em ấy đi con đường kia?" 
Ngô Càn nhìn bản đồ, lo lắng nói. "Bão tuyết sắp tới rồi, chúng ta nhanh ra ngoài tìm đi, lỡ như..." 
Thiệu Mặc Sâm quay đầu nhìn về phía địa bồi, không nghe Ngô Càn nói. 
Không có lỡ như. 
Địa bồi chưa đợi anh nói đã gật đầu. "Tôi đi tìm một thợ săn già dẫn chúng ta đi." 
"Cảm ơn." Bàn tay Thiệu Mặc Sâm vẫn siết chặt, câu cảm ơn kia giống như là nghiến răng ken két rồi mới nói ra. 
"Tôi đi cùng hai người." Liễu Mạn Tinh mặc áo khoác vào, sắc mặt cũng không dễ nhìn. 
Ngô Càn cũng vội vàng nói. "Tôi cũng đi, càng nhiều người thì tìm càng nhanh." Sau đó lại nhíu mày. "Thời tiết không tốt lắm, Mặc Sâm ở lại đi." Người ở đây đều hiểu giá trị của Thiệu Mặc Sâm, nếu như anh xảy ra chuyện gì chỉ sợ không dễ giải quyết. 
Thiệu Mặc Sâm nhìn ông ta. "Không muốn đi thì ở lại." 
Ngô Càn sượng mặt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/202345/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.