Vì bảo đảm lành lặn khỏe mạnh, bảo vệ chính mình cũng là bảo vệ Bùi Yến tình huống chưa ổn định, Trương Diệu cảm thấy anh phải nhanh chóng chữa lành mọi vết thương của mình. Ăn nhiều trái cây chữa thương có lợi không hại.
Trương Diệu nuốt xuống trái liệu gai đắng làm người ta muốn ói ra, anh ngoái đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trương Diệu không biết bọn họ dọc theo dòng nước bơi đến khu vực nào trên đảo, anh cần thăm dò bốn phía xem sao, chưa chắc nơi này an toàn. Đám thú nhân dai như đỉa, hai người phải cách chúng nó xa thật xa mới an toàn, dù sao đã hỏi thăm được tin tức quan trọng.
Trương Diệu vỗ bản đồ lá cây trong túi quần, anh cúi người cõng Bùi Yến nằm dưới đất lên, hắn khá nặng. Trương Diệu cố chịu đựng xương đùi lại bắt đầu đau nhói, anh đi dọc theo bờ biển vào trong rừng rậm, hy vọng có thể nhanh chóng tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi, đốt đống lửa hong khô quần áo ướt.
* * *
Bên đống lửa cháy, Trương Diệu bẻ gãy nhánh cây ném vào ngọn lửa, anh hỏi Bùi Yến đang nướng động vật hình dạng giống con chim, có sừng.
- Chậc, tốc độ phục hồi của ông mau quá vậy? Lần này khỏe thật không đấy?
Bùi Yến gật đầu, mũi đao xẹt qua bề mặt thịt nướng tách lớp da ra. Lớp thịt bên trong bốc khói trắng, thấy màu da đỏ dần chín, hắn cắt miếng thịt to đưa cho Trương Diệu.
Trương Diệu giơ tay nhận lây miếng thịt chợt cảm giác nó nóng kinh dị, anh vội cầm miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028819/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.