Thanh âm gầm rống của thú nhân ngày càng gần sát, Trương Diệu thật lòng không muốn đụng độ chúng nó chút nào. Vì hiện tại Bùi Yến, Trương Diệu còn chưa hoàn toàn lành vết thương, đánh với đám thú nhân kéo tới mãi không hết là tự tìm chết, có thời gian đó chẳng bằng nhanh chóng tìm lối ra còn hơn.
Càng chạy tới trước thì thực vật phát sáng hai bên đường càng thưa thớt. Nếu không nhờ những ấu trùng đom đóm bám trên vách đá chỉ dẫn ánh sáng cho hai người, trong bóng tối khó thể phân biệt mình sẽ chạy đi đâu. Lỗ tai nghe rõ phía trước có tiếng nước chảy, thanh âm lớn dần. Mãi khi Trương Diệu, Bùi Yến cùng dừng bước, bọn họ thấy trước mặt có dòng nước chảy xiết ngáng đường.
Tốc độ chảy của dòng nước rất nhanh, Trong hố ngầm tối đen không phân biệt được độ sâu cạn. Trương Diệu quay đầu nhìn đám thú nhân cách bọn họ khoảng trăm mét, lại nhìn Bùi Yến đứng cạnh mình. Hai người nhìn nhau, gật đầu ngầm quyết định.
Trương Diệu hít sâu, nhảy ngay xuống dòng nước tối đen không thấy đáy. Bùi Yến cũng nhảy theo anh.
Trương Diệu không rõ dòng nước sẽ chảy về đâu nhưng kỹ thuật bơi của anh tạm được, còn có Bùi Yến bơi giỏi như cá, nên anh càng tự tin hơn. So với đánh nhau cùng thú nhân mãi không dứt, hai người chọn đi đường nước tìm cơ hội sống.
Trương Diệu nhảy vào trong nước, làn nước lạnh thấu xương bao bọc anh lại. Những vết thương trên người anh chỉ vừa khép, miệng vết thương tiếp xúc với nước làm Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028818/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.