Lấp cửa hang lại xong Trương Diệu, Bùi Yến dọc theo bóng cây cối núp vào góc không ai chú ý. Hai người xem xét bản đồ lá cây, phân tích vị trí đi ra, theo đó tính hướng đi là cứ thẳng hướng tay trái.
Cuốn lá cây bản đồ lại cất, Trương Diệu, Bùi Yến nương các tảng đá, rễ cây che bóng đi trong tối tăm, hy vọng không làm thú nhân chú ý an toàn rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Hai người xuyên toa giữa các rễ cây, tảng đá.
Trương Diệu đi một lúc sau phát hiện Bùi Yến đột nhiên dừng bước, anh quay đầu hỏi:
- Sao không đi nữa?
Bùi Yến không trả lời, hắn dọc theo rễ cây to leo lên trên. Trương Diệu ngạc nhiên, không biết vào lúc nguy hiểm này sao Bùi Yến còn rảnh rỗi làm mấy trò này, hắn không sợ bị thú nhân phát hiện sao?
Trương Diệu định mở miệng giục Bùi Yến, khóe mắt liếc thấy hình dạng rễ cây, tảng đá gần đó khá quen mắt. Giây lát sau Trương Diệu nhớ ra đây là nhà đá lúc trước hai người từng cư ngụ. Không ngờ vòng tới vòng lui lại trở về nơi này.
Chỉ tại ánh trăng chiếu sáng, bóng chống tối tăm làm Trương Diệu cảm thấy rễ cây, tảng đá này nọ cái nào cũng giống nhau, không chú ý đến đây là nơi bọn họ từng cư ngụ.
Một lúc sau Bùi Yến nhảy xuống, vươn tay đưa bao da thú cho Trương Diệu.
- ?
- Chân ngươi, giày.
Bùi Yến cẩn thận để ý thấy Trương Diệu cởi giàu đi rất là khó chịu, nên khi đi ngang qua đây hắn chợt nhớ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028808/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.