Trương Diệu dùng lại trò cũ, định đạp chân trần của hai thú nhân. Bây giờ thú nhân mang đế giày cứng, đá một cước bảo đảm thú nhân không chịu nổi. 
Nhưng Trương Diệu cúi đầu nhìn ra sau, thấy hai thú nhân bắt mình đứng cách anh một khoảng xa, không đạp trúng được. Trương Diệu thầm tặc lưỡi, ngước lên thấy trước mắt là thú nhân mới bị anh đá dính vách giờ lại ôm tảng đá to mặt nanh tranh lao tới gần. 
Trương Diệu chửi thế: 
- Tổ cha nó! 
Trương Diệu vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay kiềm chặt mình. Nhưng mặc cho Trương Diệu vặn vẹo tư thế gì thì hai thú nhân như cái kiềm sắt kẹp chặt Trương Diệu. Thú nhân trước mặt đã lao đến gần Trương Diệu, giơ cao hòn đá sắp đập xuống đầu anh. 
Bên kia Bùi Yến đột nhiên nhảy lên, huơ đao muốn đẩy lùi thú nhân đụng ngã mình. Khóe mắt Bùi Yến không quên chú ý tình hình chiến đấu bên Trương Diệu, xem coi tình huống chỗ anh ra sao. 
Thú nhân né ra hơi xa để khỏi bị đao chém trúng, thấy Bùi Yến mất tập trung thì thừa dịp đó nhào lên. Bùi Yến vội giơ một tay ghì thú nhân định táp mình. Thú nhân duỗi đầu, há to mồm cố gắng muốn cắn Bùi Yến. Thú nhân nhe răng nanh sắc bén, nước bọt dính đặc trong suốt dọc theo răng nanh nhỏ giọt. 
Bùi Yến chán ghét cầm đao nhét vào cái răng dài nhọn trong miệng thú nhân, gạt mạnh sang bên. Cái răng nanh to bị cạy rớt ra, thú nhân ăn đau gào thét, bịt miệng lại. Cái miệng chảy máu ròng ròng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028809/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.