Bùi Yến đứng lên, bước ra khỏi hang đá. Trương Diệu không chú ý thấy Bùi Yến lảo đảo một cái, hắn vội huơ tay chống một bên vách tường mới đứng vững người. Bùi Yến sờ lồng ngực lại bắt đầu đau nhói, hắn nhíu chặt mày, môi mím lại. Mới rồi nằm ngửa Bùi Yến cảm thấy vết thương đã khép, dường như người khỏe mạnh nhưng khi đi mới biết vẫn bị thương rất nặng. Dù sao Bùi Yến bị thương quá nặng, không thể vì một trái cây nho nhỏ liền khỏe lại ngay.
Nhìn bề ngoài làn da liền sẹo nhưng dưới lớp da, vết thương bị té bị cào nát chưa lành. Bùi Yến cảm giác thân thể khó chịu hơn những lần trước bị thương nhưng hắn không lên tiếng, sợ hại Trương Diệu lo âu, hơn nữa nhịn đau riết rồi sẽ quen. Bùi Yến thả lỏng bàn tay ấn vết thương xuống, giữ vẻ mặt bình thường đi theo bên cạnh Trương Diệu, bộ dáng bình tĩnh như 48iw gì xảy ra.
Nhìn Bùi Yến đến sau lưng mình, Trương Diệu không phát hiện hắn có gì bất thường. Mắt Trương Diệu nhìn chằm chằm lá cây bản đồ, tay chỉ vào tuyến đường sắp đi.
Trương Diệu nói:
- Sau khi chúng ta ra ngoài sẽ từ chỗ này đi bên này.
Bùi Yến luôn không có ý kiến gì, Trương Diệu nói gì nghe nấy. Bùi Yến lắng nghe Trương Diệu nói ra tuyến đường đi, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người lau cơ thể sạch sẽ một chút. Bùi Yến cởi áo choàng rách mười xuống, xé mấy phần dư chỉ chừa lại cái áo choàng đơn giản khoác lên người. Da của cha mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028807/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.