Nghe Luc nhắc đến cha của Bùi Yến, Trương Diệu rất giật mình vì người nước ngoài này cũng biết. Không ngờ anh thật may mắn, gặp ngay người trong đội đi tìm gỗ nổi hơn mười năm trước, còn là người quen biết cha Bùi Yến.
Trương Diệu vốn không ôm hy vọng sẽ gặp được, dù sao mười mấy năm trôi qua, đặc biệt trông thấy hành động hung hăng của thú nhân Xích Kha làm anh càng cảm thấy cả đoàn bị bắt dữ nhiều lành ít. Ai ngờ thật sự gặp một người sống sót.
Trương Diệu nhìn người nước ngoài nằm dưới đất, kết cấu thân thể bị sửa chữa dị dạng khủng bố, sống không bằng chết, anh cảm thấy tạo hình kỳ dị thế này không phải kiểu nô lệ mà thú nhân Xích Kha cần. Không tay để nhúc nhích, không chân để đi, ăn uống tiêu tiểu cần dựa vào thú nhân đút, chăm sóc. Trông như thể thú nhân cố ý tạo ra hình dạng khủng bố này theo sở thích của mình, nhìn cho vui. Trương Diệu rất đồng tình người nước ngoài nằm dưới đất.
Bùi Yến đứng một bên nghe Luc tự nhận quen với cha mình thì nửa tin nửa ngờ.
– Sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?
Bọn họ vừa gặp Lão Hồ mặt người dạ thú, chuyện gì đều không thể chỉ nhìn bề ngoài. Có lẽ người nước ngoài và thú nhân Xích Kha cấu kết với nhau?
– Ha ha ha ha ha ha! Nhìn bộ dạng của ta như bây giờ còn cần gì lừa các người? Hơn nữa ta quen biết cha mẹ ngươi, nếu không biết thì sao ta biết tên cha ngươi? Biết ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028782/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.