Trương Diệu không biết tại sao người sâu không vội vàng bỏ chạy nữa, còn lặp lại câu anh nói. Vì không khiến người sâu căng thẳng, Trương Diệu cúi người ngồi xuống bên cạnh gã. Anh gãi đầu, lục tìm trong óc tiếng Y gì đó nên nói sao.
Trương Diệu vắt óc bứt tóc khó khăn lắm mới nhớ được một câu, dùng tiếng Y hỏi:
– Hey, chào, xin hỏi anh biết nói tiếng Y không?
Đừng trách lúc này Trương Diệu hỏi câu ngốc như vậy, anh thật tình không biết nói câu khác. Trương Diệu nhiều lần cúp cua, không chú ý học tiếng nước ngoài, không biết bao nhiêu câu ngoại ngữ. Lần này Trương Diệu đến nước L vì người bạn hứa sẽ phiên dịch trong chuyến đi.
Bùi Yến đứng bên cạnh Trương Diệu tuy miễn cưỡng đọc sách mẹ để lại tự biết tiếng Z, nhưng cha hắn không để một quyển sách tiếng nước ngoài nào cho hắn tự học. Đến bây giờ Bùi Yến hoàn toàn không nhớ gì về ngoại ngữ. Hai người không biết tiếng nước ngoài gặp một người đến từ nước ngoài, ba người này hoa tay múa chân nửa đời người cũng không rõ đối phương muốn gì.
May mắn người sâu nằm dưới đất luôn nhìn Bùi Yến chằm chằm, nghe Trương Diệu hỏi thì dời tầm mắt sang anh. Người sâu gật đầu với Trương Diệu.
Giọng người sâu dần tự nhiên hơn, gã trả lời:
– Tôi... Tôi biết nói... Tiếng Z...
– Thật không? Tốt quá rồi!
Gặp một người nước ngoài có thể giao lưu trong chỗ quỷ quái này thật là may phước, Trương Diệu thở phào nhẹ nhõm. Ngồi chồm hổm quá mỏi chân, anh ngồi hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028781/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.