Mãi khi Trương Diệu đến gần một cửa hang, qua khe hở nhìn vào vách tường gỗ treo một bộ đồ tuy rách rưới nhưng rõ ràng là con người mặc. Còn có thứ giống túi đeo treo chung với quần áo.
Trương Diệu cảm giác lần này sẽ có thu hoạch, anh ra hiệu cho Bùi Yến cầm đao xua Nhật Khô Cứ Xỉ đằng đi để vào xem.
Bùi Yến làm theo ý Trương Diệu, dao dài kề sát Nhật Khô Cứ Xỉ đằng bám trên cửa hang. Khi lá cây đụng vào lớp muối trên lưỡi dao thì nhanh chóng rụt về. Trương Diệu cúi đầu giành vào trước.
Trương Diệu chui vào trong đầu tiên là cẩn thận xem xét bốn phía, không thấy có gì đáng ngờ anh mới chạy tới gần mục tiêu. Trương Diệu đến bên vách tường, quan sát quần áo, bao treo trên vách. Dường như hai thứ này treo từ rất lâu, phủ một lớp bụi trắng thật dày.
Trương Diệu rút dao găm khoáng thạch từ sau lưng ra khều một góc áo làm bụi bay lên. Anh giật mạnh áo, cái tui treo trên chỗ vách tường nhô ra xuống, bụi bặm bay đầy.
Trương Diệu lùi sang bên cạnh hai bước né tro bụi nhỏ, mắt nhìn xuống quần áo rách, túi vải trong tay mình.
Trương Diệu giơ quần áo lên lục tìm trong túi nhưng không phát hiện manh mối gì. Tiếp theo anh mở cái túi vải ra, kéo dây khóa tìm kiếm, vẫn không thấy thứ gì có ích. Túi vải trống rỗng.
Trương Diệu hoàn toàn không đoán được những quần áo này thuộc về ai, có phải thứ đám người sống sót để lại không? Có thể nào là nhóm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028780/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.