Trên đường chạy bọn họ bị lá rụng, cỏ dại chất đầy dưới đất gồ ghề, rễ cây nhô lên làm sẫy chân nhiều lần. Đám người cắn răng lúc chạy lúc vấp suốt một buổi chiều, tiêu hao hết thể lực cuối cùng cắt đuôi sâu quái khủng bố rượt sau lưng mình. 
Tin tốt là trong đám người không ai đi lạc hay bị bắt trúng, ngay cả người phụ nữ trung niên thể lực yếu nhất và đứa con nhỏ đều thuận lợi bám theo đoàn. Tin xấu là vị trí đám người ở đã không phân rõ đông tây nam bắc, bọn họ lạc đường trong rừng rậm, không biết nên đi đâu. Đặc biệt trên hòn đảo, họ không nắm bắt được phương hướng để định vị, tìm đường càng khó khăn hơn. 
Thấy bầu trời sắp tối sầm, Lưu Vinh bắt đầu phân công. Một nhóm phụ trách nhanh tay dựng chỗ để nghỉ ngơi và ẩn núp, nhóm khác thì đi gần đây tìm đồ ăn về để buổi tối chia nhau ăn. 
Lưu Vinh cảm thấy sức gã rất mạnh nên chủ động nói phụ trách dựng lều. Người đàn ông Hoàng Bân kiệm lời tay bị thương thì không muốn chạy đi lung tung nữa, nếu gặp phải nguy hiểm gã sẽ toi đời. Cho nên Hoàng Bân cũng xin ở lại dựng lều. 
Triệu Tường Quốc hôm nay chạy bộ mệt bở hơi tai, dẻo miệng nói gã đồng ý ở lại chặt cây dựng nơi ẩn núp linh tinh. 
Thế là nhiệm vụ tìm thức ăn giao cho Lục Bác Minh trợ lý bác sĩ, hai mẹ con. Còn người đàn ông điên điên khùng khùng mất vợ con, lúc thì lầm bầm, khi thì gào khóc, không ngừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028783/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.