Vương Hi mím chặt môi, đắn đo không biết có nên hô hào cứu mạng không? Nhưng mà suy nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị nàng dập tắt.
Nếu hô hào cứu mạng, chẳng khác nào nàng bảo với mọi người là mình đã thấy mặt của hai kẻ kia.
Từ nhỏ, phụ thân và ca ca của nàng đã dặn nàng rằng, nếu bị bắt cóc, tuyệt đối không để bọn bắt cóc biết nàng có thể nhớ được mặt của người lạ, không thì rất dễ bị giết người diệt khẩu.
Vậy giờ phải làm sao? Vương Hi nghĩ mãi không thôi, bước chân cũng không dừng lại, rất mau đã chạy tới con đường mòn mà bóng dáng Trần Lạc vừa biến mất.
Bên trái là rừng trúc, bên phải là rừng cây, cuối đường mòn là hồ sen, còn có một đình bát giác hóng mát.
Nhưng dù là đường mòn hay đình hóng mát thì cũng không thấy một bóng người? Trần Lạc và Nhị Hoàng tử đi đâu rồi?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì chợt nghe thấy trong rừng trúc lại có tiếng xào xạc như vừa nãy.
Đừng nói là hai kẻ kia nghe thấy động tĩnh của nàng nên đuổi tới đây nhá? Tim Vương Hi đập loạn. Nàng nghĩ, vào những lúc thế này nên ở chỗ đông người, mà hôm nay hầu hết khách nữ đều ở Oanh Chuyển Quán, bao gồm cả Thục Phi nương nương và Trưởng công chúa Bảo Khánh, nàng chạy đến chỗ đó là đúng rồi.
Nhưng nàng thân kiều thể nhược, chắc chắn không nhanh bằng hai kẻ kia, thay vì để bị bắt, chẳng thà nghĩ cách khác.
Vương Hi vọt vào rừng cây bên phải.
Nàng sẽ trèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894503/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.