Edit: uyenchap210
Vương Hi dẫn Thanh Trù rời tiểu viện của lầu các. Cách đó không xa là sân khấu hát kịch với tiếng người ồn ào, xung quanh đứng đầy vú hầu.
Nàng đứng tại ngã rẽ trái phải nhìn quanh rất lâu, ngẫm lại vị trí các viện được vẽ trên bản đồ rồi mới chỉ về hướng mà Trần Anh vừa đi, hỏi Thanh Trù:
- Nếu ta nhớ không lầm, khoảng cách từ đây đến Lộc Minh Hiên xa hơn là từ sân khấu đến Lộc Minh Hiên.
Nhưng con đường này lại vắng vẻ không tiếng người, vô cùng yên tĩnh.
Thanh Trù nhạy bén hơn Vương Hi không biết bao nhiêu, dù bị bịt mắt, vứt ở một nơi xa lạ thì vẫn có thể dựa vào trực giác để tìm về. Đây cũng là lý do chủ yếu vì sao Vương Hi ra ngoài sẽ phải mang theo nàng.
Nàng gật đầu nói:
- Đi từ bên này phải vòng qua một rừng cây. Còn đi từ sân khấu thì có thể đi thẳng đến Lộc Minh Hiên.
- Vậy chúng ta đi từ bên này. Đường này ít người. - Vương Hi lại chỉ về hướng Trần Anh vừa đi.
Bên sân khấu lắm người, nhỡ bị người quen kéo lại nói chuyện thì không thể bí mật đến Lộc Minh Hiên.
Thanh Lụa đồng ý. Hai người cẩn thận ngoặt vào đường lát đá xanh mà Trần Anh vừa đi. Vương Hi nhìn bụi cây bên cạnh rồi không chút do dự rút mấn hoa cài đầu* đính đá bảo thạch tím nhạt, mã não đỏ chót, ngọc trai trắng và điểm thúy xuống, vứt vào một bụi cỏ um tùm dưới gốc đại thụ, sau đó mặt không biến sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894502/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.