Biện ma ma quỳ trên mặt đất, mặt đầy ủy khuất và ủ rũ: “Nô tỳ vốn chỉ là muốn hỏi Tứ nãi nãi, ngày mai muốn sắp xếp thế nào, dù sao bên viện của Tứ gia không có nhân thủ của nhà chúng ta, nếu như xảy ra sai lầm, làm lỡ ngày mai dâng trà thì phải làm thế nào? Ai biết vừa mới đi lên còn chưa mở miệng gọi cửa, đã bị tạt nước, lúc ấy nô tỳ đã lên tiếng, nhưng nha hoàn kia giống như không nghe thấy gì, lập tức đóng cửa lại.”
Biện ma ma lấy hơi nói tiếp: “Nô tỳ biết chẳng trách được ai, Tứ nãi nãi mới vừa vào nhà, hạ nhân trong tay có thể còn chưa quen thuộc tình hình, sơ suất không chú ý cũng là có… Nô tỳ chỉ muốn quay về thay bộ y phục, chuyện này tuyệt đối sẽ không nhắc tới trước mặt Tứ nãi nãi.”
Bất luận lúc nào cũng không thể cáo trạng trước mặt phu nhân, trong lòng Biện ma ma hết sức rõ ràng, phu nhân tuyệt đối sẽ không vì một hạ nhân như bà ta mà giận cá chém thớt Tứ nãi nãi, bà ta chỉ cần khuấy nước lên là được rồi.
Nói cho cùng cách hai tầng bụng xa hai tầng núi, không phải con ruột của mình, cho dù bây giờ rộng lượng, oán hận chất chứa cũng sẽ có lúc bộc phát ra, huống chi phu nhân hẳn rất rõ ràng địa vị của Đại nãi nãi ở Bùi gia.
Bùi gia không thể không có Đại nãi nãi, càng không thể không có nhà mẹ đẻ của Đại nãi nãi.
Nhà mẹ đẻ của Bùi Đại nãi nãi họ Chu, tổ tiên từng đảm nhiệm phó tướng dưới quyền Bùi gia, năm đó Bùi gia binh bại như núi đổ, vẫn là Chu gia đứng ra, cứu nữ quyến Bùi gia. Người Giao Ly bởi vì trả thù Chu gia, chém giết ba mươi mấy người tộc Chu thị. Bùi thái phu nhân cũng thường nói, Bùi gia nợ Chu gia hơn ba mươi mạng người.
Sau đó Bùi gia rời Quảng Nam đổi làm quan văn, nhưng Chu gia vẫn ở lại trấn thủ tây lộ Quảng Nam. Tiên hoàng đối với Chu gia luôn hết sức coi trọng, truy phong cho tổ tông Chu gia làm tướng quân trung nghĩa. Sau khi Tiên hoàng băng hà, vua nào triều thần nấy, đương kim Hoàng thượng không muốn trọng dụng hạ thần có năng lực thân tín của Tiên hoàng, tính toán cho bọn họ thành hết đảng của Thái hậu, duy chỉ không hạ thủ với Chu gia. Bởi vì Hoàng thượng cũng biết tình hình của tây lộ Quảng Nam, không có Chu gia, ai lại nguyện ý ở nơi đó đóng giữ hàng năm.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Bùi phu nhân uống một ngụm trà, sắc mặt dần dần nặng nề hơn: “Ngươi là người đã hầu hạ lâu bên cạnh Đại nãi nãi, hẳn nên biết nặng nhẹ. Đại nãi nãi chủ trì nội trợ không dễ dàng, nếu như trên dưới hoà thuận, làm việc gì cũng thoả đáng cũng nở mày nở mặt nàng dâu phòng chính. Hôn sự này vốn là hết sức thuận lợi, Cố gia không làm khó chúng ta, khách khứa cũng đều đến cửa cổ vũ, bây giờ đóng cửa lại, trong viện chỉ còn lại người Bùi gia…”
Bùi phu nhân nói tới chỗ này dừng một chút: “Chẳng lẽ còn muốn gây sóng gió hay sao?”
Biện ma ma vội vàng nói: “Nô tỳ không dám, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ nhận tội với Tứ nãi nãi… đều là nô tỳ… làm việc không chu toàn.”
“Đừng tưởng rằng ta không biết gì cả,” Bùi phu nhân cười lạnh một tiếng, “Mười mấy cái hộp Tứ nãi nãi tặng ra, ngươi đều nghe ngóng rõ ràng trong đó rốt cuộc chứa những gì rồi chứ?”
Sắc mặt Biện ma ma đại biến, lập tức nằm bò ra đất: “Nô tỳ… nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là…”
“Ngươi có biết cái gì là ủy khuất hay không?” Bùi phu nhân đứng lên, “Không phải là vì đi nghe ngóng tin tức bị người ta tạt một thân ướt hết, mà là tuổi đã lớn còn bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà, không có nhà nào muốn dùng ngươi làm việc nữa, chỉ có thể cầm một chút tiền dưỡng lão trở lại nông thôn, sống không đến hai năm thì sẽ nghèo rớt mồng tơi. Nghĩ xem cả đời khổ cực lại rơi vào tình cảnh như vậy, đó mới thật sự là ủy khuất.”
Biện ma ma ngẩn ra, bà ta chưa từng thấy sắc mặt Bùi phu nhân nghiêm nghị như vậy.
Bùi phu nhân nói: “Tính tình của Cố thị ta quá rõ. Ta nói lại một lần nữa, Khởi Đường là con trai ta, khi còn bé quá ngang bướng bị lão gia đuổi ra khỏi nhà, chịu không ít khổ cực. Ta và lão gia đều áy náy với nó. Tục ngữ nói rất hay, con út cháu đầu lòng, ta thiên vị nó đương nhiên có lý do của ta, không thể để mặc các ngươi xuyên tạc, nếu như ta còn nghe được ai nói bậy bạ sau lưng, ta cũng sẽ không quan tâm đến thể diện của ai nữa đâu.”
Bùi phu nhân xoay người đi vào nhà trong.
Lúc này Biện ma ma mới hồi thần lại, nuốt nước bọt định cãi nhưng lại nghe thấy sau rèm trong phòng trong truyền tới tiếng Bùi Tư Thông: “Ai làm cho bà tức giận? Hạ nhân? Đuổi ra ngoài là được, cần gì phải phí lời.”
Biện ma ma tê liệt ngồi dưới đất.
Vốn dĩ tất cả đều đang yên lành, dựa theo Chu gia an bài, Đại nãi nãi sớm muộn gì cũng có thể nắm quyền hành Bùi gia, quan hệ mà Bùi gia để lại ở tây lộ Quảng Nam vẫn luôn bảo vệ Chu gia, sớm muộn cũng là của Chu gia.
Nhưng tình thế hôm nay lại thay đổi rồi.
Lúc Bùi gia đem tổ trạch ở tây lộ Quảng Nam cho Cố gia làm sính lễ, trong lòng bà ta đã vang lên hồi chuông báo động, lập tức viết một phong thư cho Chu thái thái là kế mẫu của Đại nãi nãi, cũng không biết bây giờ Chu thái thái đã nhận được chưa.
So với khiển trách giận dữ của Bùi phu nhân, Biện ma ma càng sợ là ngày tháng sau này. Trứng Chu gia ấp nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể bị Cố thị giơ tay mò được.
Bất luận thế nào, bà ta cũng không thể để cho chuyện này xảy ra. Giống như Chu thái thái nói, nếu như quan hệ hai nhà không thể tốt đẹp mãi, thì dứt khoát trở mặt với Bùi gia, ngươi bất nhân ta bất nghĩa. Chu gia có làm ra chuyện gì cũng sẽ không bị người ta chỉ trích.
...
Trong cung điện bỏ hoang, cảm giác lạnh lẽo ập tới.
Tối nay Ninh Vương sẽ phải ngủ ở nơi này, thị vệ ném Ninh Vương xuống, sau đó nhổ nước bọt một cái, hoàng thân quốc thích thì thế nào? Bây giờ rơi vào tình cảnh này thì còn không bằng cả súc vật.
Cứ theo đà này, dày vò không được bao lâu, Ninh Vương sẽ phải chết ở chỗ này.
“Đi thôi, mặc kệ hắn,” Thị vệ lồng hai tay áo vào nhau, “Chết cóng ngày mai chúng ta vừa hay đến nhặt xác.”
“Đừng mong hắn chết,” Một thị vệ khác nói, “Công việc của huynh đệ chúng ta bây giờ thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày chỉ là đi lại hai chuyến, hắn mà thật sự chết rồi, chúng ta sẽ phải vào cung thay nhau mà canh gác, không tiêu dao tự tại như bây giờ đâu.”
Hai người vừa đi vừa nói cười, cuối cùng đóng cửa cung lại, ngăn cách tất cả ở bên ngoài, chỉ để lại một mảnh vắng lặng.
Một lát sau, một tiểu thái giám từ trong góc đi tới, vội vàng nhét một cái lò sưởi tay vào trong lòng Ninh Vương, sau đó không ngừng gọi: “Vương gia, Vương gia ngài thế nào rồi?”
Ninh Vương bất động trên mặt đất, giống như đã mất đi tri giác.
“Sao bọn chúng có thể như vậy, nửa đêm mới thả Vương gia về đây... phải làm thế nào đây...”
Ninh Vương vẫn không có phản ứng như cũ.
Tiểu thái giám thậm chí cảm thấy Ninh Vương đã chết, hoặc là đã biến thành kẻ ngốc rồi, chỉ có kẻ ngốc mới có thể chịu được hành hạ như vậy, không, dưới sự hành hạ như vậy, cho dù là một người bình thường cũng sớm sẽ biến thành kẻ ngốc.
Tiểu thái giám để thức ăn trong tay xuống, không dám dừng lại nữa, chạy ra ngoài như một làn khói.
Cuối cùng, tất cả yên lặng.
Ninh Vương xoay mặt nhìn lên trời, trong ánh mắt hắn tràn đầy tia máu đỏ, ngày đêm không ngừng hành hạ đã sắp kiệt quệ hết toàn bộ khí lực của hắn rồi.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Lúc Cố Lang Hoa vào kinh, hắn không hề coi nữ tử này ra gì. Cái gì mà phật tử, cái gì mà lang trung, cái gì mà mưu tính, là vì Trấn Giang đánh thắng trận, mới có thể được người ta phóng đại truyền tụng như vậy.
Nhưng không ngờ Cố thị lại dẫn người đi cứu Đông Bình ở Tây Hạ.
Từ khi đó hắn liền bắt đầu chú ý đến Cố thị, hắn thích nữ nhân như vậy, thông minh lanh lợi, có thể xử lý chuyện nhà cho hắn, tất nhiên cũng hiểu tâm tư của hắn. Hắn động tâm tư muốn nạp Cố thị làm trắc phi.
Khiến cho hắn không liệu tới là, Cố thị lại một lòng giúp đỡ tàn dư của Khánh Vương.
Cho dù lần này là bọn chúng thắng một ván, còn chưa biết ai sẽ chết trong tay ai đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]