Chương trước
Chương sau
"Ông ấy ở chỗ này, ông ấy ở đây..." Lục lão thái gia túm chặt lấy cánh tay Phương Đại lão gia, ngón tay của lão như muốn đâm vào da thịt Phương Đại lão gia.

"Cái gì? Ai?" Trong lòng của Phương Đại lão gia cũng hoảng lên, nhìn lại phía chiếc bàn đá mà Lục lão thái gia vừa ngồi. Hắn còn chưa nhìn rõ, một cơn gió lạnh lại thổi ‘vèo’ qua, cây đuốc bên cạnh cái bàn đá lần thứ hai bị dập tắt.

"A..." Lục lão thái gia lớn tiếng gào lên, "Ma… có ma… Ông ấy tới.. tới bắt chúng ta."

Ma, chữ này bị gọi ra cũng khiến cho lòng người rất sợ hãi.

"Chẳng trách không tìm được ông ấy, thì ra ông ấy đã đi ra rồi, ông ấy đã đi ra rồi."

Lục lão thái gia như phát điên, không ngừng lẩm bẩm.

Mọi người cũng nghe rõ ràng, "Ông ấy" chính là chỉ thi thể bọn họ muốn đào kia, là người Cố gia kia.

"Lão thái gia," Phương Đại lão gia dựng tóc gáy, hắn kéo mạnh Lục lão thái gia, "Ngươi đừng hoảng sợ, ở đây không có ma, đều là người... Ngươi nhìn xem, chúng ta..."

"Ta sờ thấy ông ấy, tay ông ấy lạnh lẽo, vừa rồi ông ấy ở... ngay..." Lục lão thái gia quay đầu hướng phía sau mình nhìn lại, "Ngươi mau nhìn xem, ông ấy còn ở đó hay không... Ông ấy..."

Lục lão thái gia kéo chặt Phương Đại lão gia, khuôn mặt của lão vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.

Mọi người đều vô thức hướng phía sau nhìn lại, tìm kiếm thi cốt, người Phương gia cũng đều ngừng tay, nhìn quanh bốn phía.

Âm thanh kì quái không biết truyền từ đâu tới.

"A." Mang theo vẻ khinh miệt và cười nhạo.

"Các ngươi không tìm được ông ấy, bởi vì ông ấy đã đi ra rồi, ông ấy đã đi ra rồi."

Lục lão thái gia nắm vạt áo dài của Phương Đại lão gia. Phương Đại lão gia muốn vùng thoát khỏi Lục lão thái gia, tiếc rằng càng động đậy Lục lão thái gia lại càng túm chặt.

"Có... Có người..."

Người Phương gia cũng quát lên: "Ai... Ai đẩy ta."

Vừa dứt lời, cây đuốc cắm trên mặt đất liền dập tắt.

"Không phải người, là ma."

Phương Đại lão gia nghe tiếng kêu của Lục lão thái gia, ngay sau đó cảm thấy bàn chân nóng lên, hắn lập tức sợ đến run run cả người, cũng không kịp để ý đến gì khác, đạp chân vào người Lục lão thái gia, sau đó lui về phía sau, lùi thẳng đến bên người Phương Nhị lão gia. Phương Đại lão gia giờ mới hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức cảm thấy trên bàn chân ướt nhẹp.

Chẳng trách hắn cảm thấy khác thường, thì ra là Lục lão thái gia đã tiểu trên giày hắn.

"Đừng hoảng sợ." Phương Đại lão gia cố to gan, "Làm gì có ma, chẳng qua là tự mình hù dọa chính mình."

"Cập cập, cập cập." Tiếng hàm răng của Lục lão thái gia run lên truyền đến, như là ở mài xương cốt của tất cả mọi người.

Lục lão thái gia nghe Phương Đại lão gia nói, mở to hai mắt nhìn ra xung quanh, trên mặt người Phương gia cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, tất cả mọi người đã bắt đầu đứng ngồi không yên nhìn xung quanh.

"Không có gì cả," Phương Nhị lão gia nuốt nước miếng, định thần lại, đi về phía Lục lão thái gia, "Lão thái gia, nói không chừng là gió thổi lá cây ở trên cổ áo ngươi, có lẽ ngươi nhầm rồi."

Lục lão thái gia gần như thở không nổi, lời của Phương Nhị lão gia đã không thể an ủi lão, bởi vì lão không quên được những việc mới vừa xảy ra.

Đó không phải là cây lá gì, cũng không phải là ảo giác của lão, thực sự là cái tay.

Cái tay khô gầy, tay của người chết.

Nghĩ tới đây, Lục lão thái gia ngẩng đầu lên, sau đó dần dần trợn trừng mắt, một bóng người xuất hiện trước mắt lão.

Đó là một bóng đen nhỏ gầy, ẩn trong bóng tối cây đuốc không chiếu được, ánh mắt nhìn thẳng lão trong chốc lát, rồi bỗng nhếch môi lộ ra một nụ cười.

Lục lão thái gia chỉ cảm thấy tiếng tim đập "Thình thịch" từng nhịp rất mạnh, trước mắt chợt mơ hồ, cả người bắt đầu co giật kịch liệt.

Nhìn thấy bộ dạng Lục lão thái gia như vậy, hạ nhân Phương gia cũng không nhịn được nữa bắt đầu bỏ chạy tứ phía.

Ma tới thật rồi.

Sớm biết rằng bọn họ không nên đào mộ người ta, ma báo thù đầu tiên là Lục lão thái gia, người thứ hai là ai? Phương Đại lão gia nắm chặt tay.

"Đại... Đại ca... Làm sao bây giờ? Chúng ta sao... Làm sao bây giờ?"

Phương Nhị lão gia lắp bắp nói.

"Ngươi tin là có ma sao?" Giọng Phương Đại lão gia run rẩy.

"Không tin... Nhưng mà..." Hạ nhân Phương gia chạy thục mạng cầm đi không ít cây đuốc, xung quanh càng ngày càng tối, chỗ có thể chiếu sáng không nhiều lắm, vẫn còn có thể thấy Lục lão thái gia nằm dưới đất, từ từ co rúm, cuối cùng bình tĩnh lại.

Cảm giác tĩnh lặng như tờ bao phủ trên đầu Phương Đại lão gia, Phương Nhị lão gia.

Hiện tại đã không phải do bọn họ không tin.

Phương Đại lão gia lui về phía sau theo bản năng, trong mơ hồ bọn họ dường như cũng nhìn thấy gì.

Một cái bóng màu đen.

Bọn họ có thể xác định, đây cũng không phải là hạ nhân Phương gia, như vậy hắn là ai?

Phương Đại lão gia vừa muốn nói, bên tai lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết Phương Nhị lão gia, ngay sau đó Phương Nhị lão gia túm lấy cánh tay Phương Đại lão gia, hai người ngã về phía sau.

Cây đuốc trong tay Phương Nhị lão gia cũng rơi trên mặt đất, cây đuốc lăn vài vòng trên mặt đất không tắt. Phương Nhị lão gia vừa muốn kiểm tra tình hình chung quanh, bỗng nhiên một đầu lâu rơi ra trước mặt hắn, hai con mắt trên đầu lâu kia nhìn thẳng vào hắn, sau đó khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"A," Phương Nhị lão gia cũng quát to lên, "Ma… có ma thật..."

Phương Nhị lão gia đứng lên chạy về phía trước, lại phát hiện mình như bị người ta giữ lấy, bất kể hắn dùng sức thế nào đều không nhúc nhích xê dịch được nửa phần.

"Cứu mạng..."

Tiếng kêu the thé của Phương Nhị lão gia, quanh quẩn trong núi sâu.

...

Bùi Tiền kỳ quái nhìn về phía cách đó không xa.

Phùng sư thúc đã nói chỉ đi qua nhìn một chút, vậy mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

"Rốt cuộc Phùng sư thúc đi làm gì?" Bùi Tiền nhìn về phía Bùi Khởi Đường đang tựa vào trên cây khô.

Bùi Khởi Đường thẳng người lên, hắn còn tưởng dù gì Phương gia cũng là người từng trải, sẽ không dễ dàng bại trận. Lại không nghĩ rằng chẳng qua chỉ trong chốc lát, những người này đã chạy tứ phía, bị Phùng sư thúc trêu chọc như lũ khỉ con.

"Vừa phải thôi, tăng nhân trong tự sắp tới kiểm tra, bảo Phùng sư thúc sớm đi ra đi."

Bùi Khởi Đường lạnh nhạt phân phó, xoay người chuẩn bị xuống núi.

Không khác phán đoán của hắn lắm, chỉ dựa vào Phùng sư thúc là có thể xử lý sự tình thỏa đáng, hắn tới cũng không có đất dụng võ.

...

"Là ai để cho các ngươi tới?"

Phương Đại lão gia nghe được giọng nói lạnh như băng truyền đến bên tai.

Hắn rùng mình một cái, run giọng nói: "Không liên quan đến chúng ta, là ý của Lục lão thái gia, lão xui chúng ta đào thi cốt mạ vàng lên, dùng để uy hiếp Cố Thế Hoành."

"Không liên quan đến chúng ta, đừng tới tìm chúng ta... Đều là ý của Lục lão thái gia... Là lão..."

Phương Đại lão gia càng không ngừng lẩm bẩm, chỉ hy vọng ma đừng bám lấy hắn.

Chẳng biết niệm bao lâu.

"A di đà phật, thí chủ, tại sao các ngươi lại ở chỗ này..."

Một giọng nói vang lên, Phương Đại lão gia càng thêm sợ hãi, chảy hết cả nước mắt nước mũi: "Van xin ngươi tha chúng ta đi, chỉ cần tha chúng ta không chết, ta thỉnh Đại hòa thượng đức cao vọng trọng độ kiếp cho ngươi... Là Lục lão thái gia xui chúng ta tới đào thi cốt, oan có đầu nợ có chủ, ngươi... Ngươi đi tìm hắn lấy mạng đi."

"A di đà phật, thí chủ, rốt cuộc các ngươi đã làm chuyện gì?"

Hòa thượng già nói lần nữa.

Rốt cuộc Phương Đại lão gia cũng phát hiện không đúng, hắn ngẩng đầu lên, thấy được mấy người xuất gia cầm đèn đứng ở cách đó không xa.

Phương Đại lão gia trợn to hai mắt, giống như thấy được tia hi vọng, hắn lập tức nhào tới: "Mau... Mau cứu chúng ta... Sư phụ... Đều là người Lục gia xui chúng ta làm, xin ngài cứu huynh đệ chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.