Lục Anh đưa ấm lô trong tay cho Trình Di.
Từ trong kinh đi ra hơn hai canh giờ, ấm lô cũng đã sớm nguội lạnh. Lục Anh cảm thấy gió lạnh từ cổ áo thổi vào, dần dần đông lạnh hơi thở của hắn, cho nên mỗi khi hắn thở một cái đều sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn. Chẳng biết thế nào, vào lúc này trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt Lang Hoa.
Hắn như thấy được cảnh ở bên Lang Hoa.
Nàng ngồi ở đối diện mỉm cười ngâm trà cho hắn, hơi nóng có thể khiến cho tim của hắn một lần nữa ấm lên.
Nàng có khỏe không?
Từ lần trước gặp nhau, đã qua lâu như vậy, có phải mọi chuyện của nàng đều bình yên không?
Nghĩ tới đây, trong ngực Lục Anh càng thêm đau nhức, hay là chỉ có một mình hắn khổ sở mà thôi, nàng đã buông xuống, hoàn toàn không thèm để ý rồi.
Đối với Lang Hoa mà nói, Lục gia và hắn đã không còn chút quan hệ nào với nàng nữa.
Hắn biết rõ nàng đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn chờ đợi một ngày nào đó, nàng sẽ nhớ tới hắn, sẽ cho hắn thêm một cơ hội, tựa như mỗi một lần, tuy nàng tiễn hắn đi, nhưng vẫn có thể dễ dàng chấp nhận để hắn lẳng lặng đứng một lát ở cách đó không xa.
Dù chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng muốn giành lấy, thế nhưng... không có, không có gì cả.
Trong tay hắn đã trống rỗng, thứ hắn có thể nắm lấy đều là lạnh giá và cứng ngắc.
"Tam gia, ngài nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432973/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.