Chương trước
Chương sau
Lục Anh đưa ấm lô trong tay cho Trình Di.

Từ trong kinh đi ra hơn hai canh giờ, ấm lô cũng đã sớm nguội lạnh. Lục Anh cảm thấy gió lạnh từ cổ áo thổi vào, dần dần đông lạnh hơi thở của hắn, cho nên mỗi khi hắn thở một cái đều sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn. Chẳng biết thế nào, vào lúc này trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt Lang Hoa.

Hắn như thấy được cảnh ở bên Lang Hoa.

Nàng ngồi ở đối diện mỉm cười ngâm trà cho hắn, hơi nóng có thể khiến cho tim của hắn một lần nữa ấm lên.

Nàng có khỏe không?

Từ lần trước gặp nhau, đã qua lâu như vậy, có phải mọi chuyện của nàng đều bình yên không?

Nghĩ tới đây, trong ngực Lục Anh càng thêm đau nhức, hay là chỉ có một mình hắn khổ sở mà thôi, nàng đã buông xuống, hoàn toàn không thèm để ý rồi.

Đối với Lang Hoa mà nói, Lục gia và hắn đã không còn chút quan hệ nào với nàng nữa.

Hắn biết rõ nàng đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn chờ đợi một ngày nào đó, nàng sẽ nhớ tới hắn, sẽ cho hắn thêm một cơ hội, tựa như mỗi một lần, tuy nàng tiễn hắn đi, nhưng vẫn có thể dễ dàng chấp nhận để hắn lẳng lặng đứng một lát ở cách đó không xa.

Dù chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng muốn giành lấy, thế nhưng... không có, không có gì cả.

Trong tay hắn đã trống rỗng, thứ hắn có thể nắm lấy đều là lạnh giá và cứng ngắc.

"Tam gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của Lục Anh, Trình Di không nhịn được lại khuyên bảo lần nữa.

Lục Anh không nói gì, chỉ giục ngựa tiến lên.

Hắn vốn không có tư cách dừng chân ở chỗ này, sẽ không có ai tới giúp hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên phải cắn chặt răng, nghĩ mọi cách vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không người bên ngoài sẽ chỉ nhìn hắn ngã xuống.

Nói cho cùng không ai thực sự quan tâm tình cảnh của hắn, hắn không thể buông tha chính mình, hắn nhất định phải vùng lên.

Lục Anh cắn chặt răng, kéo căng dây cương phi thật nhanh trên đường lớn.

...

"Thế nào?" Bùi Khởi Đường nhìn về phía Phùng sư thúc.

Phùng sư thúc cười nói: "Những người đó đã vào núi, chúng ta đi nhanh một chút, nhất định sẽ cản trước mặt bọn họ."

Bùi Khởi Đường gật đầu, để hắn xem Lục lão thái gia phải đối phó với ám chiêu này của mình như thế nào.

Lang Hoa đã không còn chút quan hệ nào với Lục gia. Nếu Lục gia cứ không biết sống chết mà đối phó Cố gia như bây giờ, hắn không cần giữ lại mặt mũi nào cho Lục gia, không thể để cho Lục gia tạo ra bất cứ thương tổn nào cho Cố gia.

"Hiện tại cứ để bọn họ tới, bất kể là Phương gia hay là Lục lão thái gia, ta xem rốt cuộc bản lĩnh của bọn hắn lớn bao nhiêu."

...

Lục lão thái gia uống hai ngụm rượu, mới cảm thấy người ấm lên, núi đồi mênh mông này mà muốn tìm kiếm khắp nơi thì đúng là muốn lấy mạng của lão.

Năm đó lão theo phụ thân tới đó là du sơn ngoạn thủy, không có chuyện gì cả người nhẹ nhõm, đâu giống bây giờ, người Phương gia không nghe mà giục lão phân rõ phương hướng, trước mắt lão lại toàn là một mảng trắng xóa.

"Ta nhớ kỹ có ba gốc đại thụ, cách đó không xa còn có bàn đá."

Ba gốc đại thụ rất nhiều, thế nhưng bàn ghế đá hẳn là không khó tìm lắm.

Phương Đại lão gia vội vàng phân phó hạ nhân: "Nhanh đi tìm một chút xem."

Lục lão thái gia để cho người đỡ, nhíu mày: "Ta lớn tuổi như thế, còn phải đi qua đi lại theo các ngươi sao?"

Phương Nhị lão gia vội vàng cười làm lành: "Ngài yên tâm, sau khi trở về, huynh đệ chúng ta nhất định phụng dưỡng ngài thật tốt. Sau này từ kinh thành đến Tuyên Châu, vô luận chuyện gì, chỉ cần ngài mở miệng, Phương gia tuyệt đối sẽ không nói một chữ không."

Chỉ mấy câu đã xoa dịu được Lục lão thái gia.

"Tìm được rồi," Hạ nhân Phương gia vội nói, "Ở ngay phía trước không xa có bàn ghế đá."

Lục lão thái gia thở phào: "Không sai, chính là chỗ đó."

Trên mặt người Phương gia nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.

Lục lão thái gia ngồi trên bàn đá, nhìn người Phương gia bận rộn. Nhất định phải đợi được đêm xuống mới có thể nhóm lửa, như vậy cũng sẽ không bị tăng nhân trong tự phát hiện.

Trời tối xuống, người Phương gia bắt đầu động thủ.

Lục lão thái gia bọc áo khoác thật dày chờ một bên, gió núi lạnh đến thấu xương, cả người lão như sắp đông cứng. Phương gia tiến triển cũng không thuận lợi, đào nửa ngày không có gì cả.

Lục lão thái gia không đợi được nữa, đứng dậy: "Mau tìm vài người, cùng ta xuống núi trước."

Phương Đại lão gia đè nén cảm giác phiền não trong lòng, kiên nhẫn nói: "Lúc này xuống núi lỡ lạc đường có thể sẽ nguy hiểm, hay là ngài chờ một chút, mọi người chúng ta cùng đi vẫn an toàn hơn."

Lục lão thái gia bất mãn trong lòng muốn nói hai câu, Phương Đại lão gia lại không để ý tới lão nữa, cầm cây đuốc nhìn tình hình khai quật.

Sắc mặt Lục lão thái gia khó coi, Phương gia kiểu này rõ ràng là qua cầu rút ván.

Trời đã tối hẳn, bầu không khí trong núi hơi đáng sợ, tiếng gầm rú không biết truyền từ nơi nào đến, Lục lão thái gia sợ đến thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

"Ở đây liệu có dã thú không vậy?" Người bên cạnh thấp giọng bàn tán.

Trong núi sâu chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trong lòng Phương Đại lão gia cũng bồn chồn: "Dã thú đều sợ ánh lửa, các ngươi giữ lửa cháy, chúng cũng sẽ không đến gần." Thực sự là muốn cầu phú quý thì có rủi ro, để có được vinh hoa phú quý, bọn họ phải đi làm như vậy.

Cây đuốc đung đưa trong bóng đêm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt.

Tim Lục lão thái gia đập như gõ trống, xung quanh là bóng cây cối giương nanh múa vuốt đập vào mặt, lão không khỏi rùng mình rụt cổ lại.

"Chúng ta đào phần mộ nhà người ta liệu có tổn hại đến âm đức không."

Đào thế nào cũng không thấy xương người, bắt đầu có người xì xào bàn tán.

"Nói bậy cái gì đó?" Không khỏi có người quát lớn.

"Ta nói đều là thật, rõ ràng Lục lão thái gia dùng bước để ước lượng khoảng cách, chúng ta đào ra xung quanh rộng thế này, lại không thu hoạch được gì..."

"Không phải nói, tổ tiên Cố gia là tọa hóa sao? Liệu có phải đang hiển linh không..."

Vừa dứt lời, một cơn gió không biết từ đâu tới, thổi ‘vù’ qua ngay trước mắt mọi người, ngay sau đó cây đuốc trước mặt Lục lão thái gia tắt phụt đi.

Lục lão thái gia nhất thời run lên, thiếu chút nữa sợ đến tè ra quần, lão hoảng loạn hô: "Ai... Chuyện gì thế? Sao lửa lại tắt."

Tuy những cây đuốc khác vẫn sáng, thế nhưng tiếng kêu hoảng sợ của Lục lão thái gia lại làm cho người nghe rợn cả tóc gáy.

Phương Nhị lão gia ỷ vào gan lớn nói: "Không sao, chắc là bị gió thổi tắt, đốt lại là được."

Cây đuốc một lần nữa bị đốt lên.

Nhìn lửa cháy bập bùng, lòng của Lục lão thái gia mới dần dần an ổn lại, lão nhìn cây đuốc không chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra biểu tình lo sợ.

Bên người truyền đến tiếng bàn tán khe khẽ của hạ nhân Phương gia.

Làm sao lại không tìm được chứ.

Lục lão thái gia càng ngày nghĩ càng hoảng sợ.

Lão nhớ rõ ràng, khoảng cách từ bàn đá ở đây tới cái cây kia căn bản không xa.

Chẳng lẽ phụ thân nhớ sai chỗ rồi, không, không thể nào, chính mắt phụ thân nhìn người Cố gia đến đây tế bái.

Lục lão thái gia nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy sau tai bị người thổi một luồng khí lạnh, giống như là ai lại gần nói chuyện với lão, nhưng không nói gì, mà là lộ ra vẻ mặt âm u, cứ trêu chọc lão.

Trước mắt Lục lão thái gia xuất hiện bức họa đã mở ra trong từ đường Cố gia, mắt của người trên bức họa như đang nhìn hắn chằm chằm.

Lục lão thái gia không kìm được, đưa tay lên sờ cái tai lạnh lẽo của lão, không ngờ tay lão lại chạm đến một ngón tay... một ngón tay lạnh như băng.

Dòng máu toàn thân Lục lão thái gia xông cả lên đầu, "Á" một tiếng rồi dùng hết toàn bộ sức lực nhảy lên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.