Chương trước
Chương sau
Từ Cẩn Du đợi đến khi xe ngựa cách xa Phủ Trang Vương, mới phân phó bà tử đi theo: “Đến thư viện đón Đại gia cùng nhau trở về.”

Bà tử hơi ngẩn ra, Đại tiểu thư rất ít gần gũi với Đại gia.

“Đại tiểu thư, người nói là đi đón Đại gia nhà chúng ta sao?” Bà tử dè dặt xác nhận.

“Ngươi nói xem.” Từ Cẩn Du nhíu mày, người mẫu thân an bài đi theo nàng, đầu óc đều không linh hoạt, không so được với mấy ma ma Quản sự hầu hạ đệ đệ kia, chờ có cơ hội nàng ta hẳn nên tìm mấy người ở bên cạnh có thể làm việc như Hà ma ma.

Lúc này bà tử mới hiểu ra, lập tức phân phó đánh xe: “Giờ này đến thư viện có thể muộn rồi, chúng ta thuận theo đường thư viện đón Đại gia, chắc chắn đón được.” Cứ như vậy Đại tiểu thư có thể thuận lợi gặp mặt Đại gia.

Xe ngựa mới vừa đi tới giao lộ, bà tử theo xe xa xa đã thấy Từ Khải Chi, lập tức nhảy xuống xe.

“Đại gia,” Bà tử nói, “Đại tiểu thư ở trong xe, muốn đón ngài cùng về nhà.”

Trên mặt Từ Khải Chi lập tức lộ ra nụ cười: “Đại tỷ quay lại rồi? Lúc nào thế?”

Đại tỷ tới đón hắn như vậy, có phải là muốn giúp hắn xin tổ mẫu tha thứ hay không, tổ mẫu đã lâu không nói chuyện với hắn rồi.

Từ Khải Chi nghĩ rồi trèo lên xe ngựa.

Từ Cẩn Du nghe tiếng ngẩng đầu lên, mặt tươi cười nhìn Từ Khải Chi: “Ta vừa mới xuất cung, nghĩ lúc này đệ cũng từ thư viện về nhà, liền vòng qua đón đệ.”

Trong lòng Từ Khải Chi ấm áp, rốt cuộc là tỷ tỷ của hắn, trong lòng vẫn nghĩ đến hắn.

Từ Cẩn Du đưa điểm tâm trong tay cho Từ Khải Chi: “Đây là ta lấy từ trong cung ra, để lại cho đệ nếm thử.”

Từ Khải Chi mở ra nhìn một cái, đầy một hộp bánh hạt đào, phía trên dính đường nhỏ và hạt thông, nhìn hết sức tinh xảo.

“Mau nếm thử đi.” Từ Cẩn Du cười thúc giục.

Từ Khải Chi mím mím môi, cầm một miếng lên từ từ ăn.

“Ăn nhiều một chút,” Từ Cẩn Du nói, “Bánh hạt đào của Từ Ninh Cung là thứ ngon nhất ta từng ăn.”

Từ Khải Chi ngước mắt lên: “Cái này là làm riêng cho trong cung sao?”

“Đương nhiên rồi,” Từ Cẩn Du nhấc khăn lên, suy nghĩ một chút mới lau đường bên miệng Từ Khải Chi, “Đệ xem xem làm sao mà ăn dính đầy mặt rồi này.”

Từ Khải Chi ngượng ngùng cười.

Ăn xong một miếng, Từ Khải Chi cũng không đưa tay ra nữa.

Từ Cẩn Du nhíu mày: “Đệ không thích à?”

“Không phải ạ,” Từ Khải Chi vội nói, “Điểm tâm ngon như vậy làm sao lại không thích, chỉ là muốn giữ lại mai ăn tiếp.”

“Vậy thì ăn không ngon nữa đâu.”

Dưới sự thúc giục của Từ Cẩn Du, Từ Khải Chi lại ăn thêm ba miếng nữa.

Từ Cẩn Du rất hài lòng: “Ta tới đón đệ, đệ có vui không?”

Từ Khải Chi thật thà gật gật đầu, tỷ tỷ vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với hắn như vậy, khiến cho hắn rất vui mừng.

“Ta nghe nói mấy ngày nay đệ luôn bị phạt đi chép hiếu kinh,” Từ Cẩn Du thở dài, “Ta cũng thay đệ xin tổ mẫu tha thứ rồi, chỉ là tính khí của tổ mẫu đệ cũng biết, dù sao phải qua một thời gian nữa mới có thể hết.”

Từ Khải Chi gật gật đầu: “Đệ biết...” Hiếu kinh hắn phải chép, nhưng cách làm của tổ mẫu trong lòng hắn không thể đồng ý, lần sau còn có chuyện như vậy nữa, hắn vẫn sẽ đứng ra phản bác.

“Hiện giờ tỷ tỷ có chuyện muốn đệ giúp,” Mặt Từ Cẩn Du đầy vẻ khó xử, “Nhưng đệ không thể nói cho người ngoài, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng không thể tiết lộ nửa chữ.”

Từ Khải Chi không khỏi kinh ngạc: “Là chuyện gì?” Chuyện gì muốn làm sau lưng trưởng bối trong nhà.

Từ Cẩn Du nghiêm mặt nói: “Đệ phải hứa với ta, nếu như đệ không đồng ý, chuyện này cũng chỉ bỏ đi, ta đi cầu người khác là được.” Đệ đệ là một người tính tình bướng bỉnh, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đáp ứng chuyện gì sẽ nhất định có thể làm được.

Cuối cùng Từ Khải Chi cũng gật đầu: “Đệ hứa với tỷ tỷ là được.”

Từ Cẩn Du lập tức vui mừng: “Lát nữa đệ đi tìm Bùi Tứ công tử, nói với hắn một tiếng, đệ nói vừa rồi tiểu thư nhà Đỗ đại nhân của Đô Ngu Hầu Thị Vệ Ti, đi đến Phủ Trang Vương, kết quả nửa đường khóc trở về nhà.”

Bùi Khởi Đường hẳn sẽ biết ý của lời này.

Nàng ta là muốn thông báo trước cho Bùi Khởi Đường, cứ như vậy, Bùi Khởi Đường sẽ sớm để mắt tới Đỗ đại nhân hơn Cố gia, đến lúc đó Từ Ninh Cung giơ tay ra, Trang Vương nắm lấy chuyện của Đỗ đại nhân, vụ án cũng thuận lợi có kết quả.

Sau khi chuyện thành, Bùi Khởi Đường được khen thưởng, hẳn sẽ biết ơn nàng từ trong đáy lòng.

Từ Khải Chi ngẩn người tại chỗ: “Tỷ tỷ, ý tỷ là... muốn âm thầm lui tới với Bùi Khởi Đường?”

Từ Cẩn Du nhíu mày, mặt giận dữ: “Nói gì vậy hả? Cái gì mà âm thầm lui tới, ta chỉ thông báo cho hắn một tiếng, đây là chuyện trong triều đình, đệ không hiểu đâu.”

Hắn làm sao lại không hiểu chứ, nếu quả thật là vì chuyện của triều đình, đại tỷ có thể đi nói với phụ thân, để cho phụ thân chuyển lời cho Bùi Khởi Đường, tại sao phải kêu hắn đi.

Hắn đi như vậy, Bùi Khởi Đường nhất định sẽ hỏi hắn làm sao biết được tin tức, hắn chỉ có thể nói tỷ tỷ ra.

Từ Khải Chi do dự, hắn cảm thấy như vậy không tốt lắm.

“Đệ không đi thì thôi, ta sai người khác đi vậy.” Từ Cẩn Du trầm mặt xuống.

Sai người khác đi... vậy không phải là càng dễ dàng tiết lộ tin tức sao, xảy ra chuyện không may danh tiếng của tỷ tỷ phải làm thế nào? Từ Khải Chi cúi thấp mặt xuống suy nghĩ một chút: “Đệ đi, đệ đi tìm Bùi Khởi Đường, tỷ tỷ đừng tìm người khác nữa.”

Trên mặt Từ Cẩn Du lại lộ ra nụ cười: “Ta đi về trước, nếu như phụ thân hỏi tới đệ, đệ cứ nói là đến nhà bạn học ở thư viện, tuyệt đối không được nói ra chuyện của ta.”

Từ Khải Chi gật gật đầu, muốn hỏi Từ Cẩn Du làm sao đi tìm Bùi Khởi Đường, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Từ Cẩn Du nói: “Dừng xe lại, Đại gia muốn xuống xe.”

Từ Cẩn Du nói: “Mau đi đi, đi sớm về sớm.”

Từ Khải Chi bị đưa xuống xe, mặt gã sai vặt bên cạnh cũng đầy vẻ khó hiểu, vốn cho là phải đi theo xe trực tiếp về nhà, nhưng không ngờ bị thả ở nửa đường.

Gã sai vặt tiến lên nói: “Đại gia, người bây giờ muốn đi đâu? Sao chúng ta không trở về nhà?”

Từ Khải Chi mờ mịt suy nghĩ một hồi: “Đến nha môn.”

Gã sai vặt ngước mắt lên: “Là muốn đến nha môn của lão gia ạ?”

“Không phải,” Từ Khải Chi nói, “Chúng ta đến nha môn của Hoàng Thành Ti!”

Từ Khải Chi phân biệt phương hướng đi về phía trước.

Gã sai vặt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có điều hắn có thể chắc chắn Đại gia không nói đùa.

“Đại gia,” Gã sai vặt vội vàng đi theo, “Người đến Hoàng Thành Ti làm gì? Ai bảo người đi? Sao người lại không nói gì thế, nếu như xảy ra chuyện lão gia nhất định sẽ cắt đứt chân nô tài đó.”

Trước mắt Từ Khải Chi hiện lên vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tùng Nguyên, hắn không muốn đi, nhưng không đi không được, bởi vì nếu hắn không đi, còn không biết rốt cuộc tỷ tỷ sẽ gây ra chuyện gì.

Có thể hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Hắn đi, ít nhất hắn biết sẽ như thế nào.

Tại sao tỷ tỷ phải làm như vậy chứ? Nếu hắn lớn chút thì tốt rồi, như vậy hắn có thể biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

...

Nha môn của Hoàng Thành Ti tọa lạc tại phía đông hoàng thành, bên cạnh chính là nha môn của Trung Thư Tỉnh, Hình bộ, Hộ bộ.

Sau khi Hoàng đế triều đại này đăng cơ, Hoàng Thành Ti liền thành hướng gió của triều đình, tất cả mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của Hoàng Thành Ti.

Cho nên bên ngoài Hoàng Thành Ti cho tới bây giờ không thiếu tai mắt nhân mã.

Có điều tai mắt lần này có chút đặc biệt, là một hài tử mười một tuổi, cho nên Bùi Khởi Đường nhìn một cái liền chú ý tới nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.