Chương trước
Chương sau
Từ Khải Chi muốn tiến lên nói chuyện với Bùi Khởi Đường, chỉ cảm thấy tay bị kéo, quay đầu thấy một tiểu lão đầu đang cười hì hì.

Tiểu lão đầu làm động tác “im lặng”, dẫn Từ Khải Chi tới nha môn Hoàng Thành Ti.

Đi tới chỗ yên tĩnh, tiểu lão đầu cười nói: “Ngươi tới tìm Tứ công tử nhà ta có phải không?”

Bùi Khởi Đường thứ tư, điều này Từ Khải Chi biết, nhưng để tránh cho có hiểu lầm, Từ Khải Chi vẫn nói: “Ta tới tìm Bùi Tứ gia.”

Tiểu lão đầu dứt khoát khoanh tay lại: “Ngươi tìm ngài ấy làm gì?”

Từ Khải Chi mím mím môi, hắn không thể nói ra lời của tỷ tỷ lúc này, chỉ đành nói dối: “Ta chỉ là nghe nói Bùi Tứ Gia văn võ song toàn, liền nổi ý muốn bái kiến,” Nói rồi ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát tiểu lão đầu, “Ông là ai?”

Mặt tiểu lão đầu đầy vẻ đắc ý: “Ta là sư phụ của Bùi Tứ gia, ngươi có thể gọi ta là Phùng sư thúc.”

Từ Khải Chi còn muốn lên tiếng, chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, ngay sau đó liền bị Phùng sư thúc nhấc lên, gã sai vặt muốn phát ra thanh âm cũng bị che miệng lại.

Từ Khải Chi lấy lại tinh thần đã bị đặt ở trên lưng ngựa.

Từ Khải Chi cho tới bây giờ chưa từng cưỡi ngựa như thế, ngựa chạy rất nhanh, trong nháy mắt chạy được hai con phố, hắn nghe được gã sai vặt gào thét ở cách đó không xa: “Chúng ta là người của Từ Tùng Nguyên đại nhân Trung Thư Tỉnh....”

Âm thanh chợt im bặt.

Hai tay Từ Khải Chi siết chặt yên ngựa, những người này hiển nhiên biết hắn là ai, nhưng tại sao lại mang hắn đi như vậy, có ân oán với phụ thân? Hay là nhất thời muốn vơ vét tài sản, nhưng thứ bọn họ cưỡi đều là ngựa tốt, lại tùy tiện đi đi lại lại bên trong đô thành, hiển nhiên không phải những hạng người xấu kia.

“Tiểu tử, chỉ siết yên ngựa là vô dụng.”

Từ Khải Chi cảm giác được chân mình bị vỗ một cái.

Tiếng của Phùng sư thúc truyền tới: “Phải dùng lực chân mới không rơi từ trên ngựa xuống.”

Tay của Từ Khải Chi đã có chút tê dại, nghe nói như vậy, bất giác dùng sức trên chân, quả nhiên cảm thấy yên ổn rất nhiều.

“Thế mới đúng,” Phùng sư thúc cười nói, “Nam hài tử mười mấy tuổi luôn ôm sách nên xương cốt đều mềm yếu hết, chỉ biết ra vẻ nho nhã ngồi viết mấy chữ có ích lợi gì.”

Ngựa vẫn còn đang chạy về phía trước, cơ thể căng thẳng của Từ Khải Chi dần dần buông lỏng, bây giờ hắn có thể khẳng định Phùng sư thúc này không có ác ý.

Nhưng bọn họ muốn đi đâu chứ?

Từ Khải Chi còn chưa kịp nghĩ cẩn thận, ngựa đã ra khỏi cửa thành.

Lại chạy nửa canh giờ, ngựa mới dừng lại, Từ Khải Chi thấy cách đó không xa có người đi tới: “Phùng sư thúc ngài đến rồi, mấy người chúng ta đều ở đây cả.”

Phùng sư thúc tung người xuống ngựa, Từ Khải Chi cũng ngẩng đầu lên quan sát bốn phía.

Mười mấy người đang đứng nói chuyện ở cách đó không xa.

“Ôi, đây là ai thế?” Có người cười nói, “Phùng sư thúc, sao ông lại mang một đứa bé tới, tối nay chúng ta phải bắt người, chớ dọa vị tiểu công tử này.”

Từ Khải Chi đang định nói, chỉ cảm thấy vai dằn xuống, lập tức có người vặn hắn lại quan sát: “Phùng sư thúc, không phải ngài đi trộm trẻ con chứ.”

Phùng sư thúc cười nói: “Là tới tìm Tứ gia.”

“Tìm Tứ gia của chúng ta làm gì?” Người kia nói, “Chẳng lẽ cũng muốn xin đến góp sức, ngươi cái này không thể được, một thằng oắt con thế này, trên người không có mấy lạng thịt.” Nói rồi lập tức đánh một quyền lên bả vai Từ Khải Chi.

Từ Khải Chi lảo đảo mấy bước, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng về chỗ cũ.

“Ồ, tiểu tử này còn có mấy phần tinh lực,” Mấy người cười to, “Tương lai lớn rồi nói không chừng thật sự có thể đến quân doanh.”

Mọi người đang cười.

“Khá ổn rồi,” Trương Đồng đi tới nói, “Từ phía tây qua đây, thấy sắp đến rồi, Cố gia nói không sai, những người này là tới đón hàng.”

Phùng sư thúc cười hắc hắc, đưa tay vỗ vỗ vai Từ Khải Chi: “Tiểu tử ngươi hôm nay may mắn đấy, có thể thấy chúng ta thắng lợi trở về.”

Mấy người tản ra mai phục bốn phía, Từ Khải Chi đi theo Phùng sư thúc nấp sau một cây đại thụ, tim hắn đập rộn lên không ngừng, bình thường hắn hoặc là đến thư viện, hoặc là về nhà, có bao giờ gặp phải chuyện như vậy đâu.

Có điều, mặc dù hắn hơi căng thẳng, sợ hãi, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy hưng phấn.

Có thể dễ dàng thấy được, những người này là nghe lệnh của Bùi Khởi Đường mai phục ở nơi này bắt người.

“Lần này nếu như có thể bắt tại trận, xem những kẻ đó còn không thừa nhận được không.”

Sau khi mọi người mai phục xong, lại nhỏ giọng bàn tán.

“Nhất định có thể bắt được, Cố Đại tiểu thư nói tối nay bọn chúng nhất định tới đón hàng.”

“Các ngươi không biết những kẻ này... cách gì cũng có thể dùng, hai ngày trước có một quan tài ra khỏi kinh, quan tài kia nhìn nặng hơn bình thường không ít. Nếu là bình thường ta khẳng định sẽ dẫn các huynh đệ lên kiểm tra, may mà lão Nhạc đè ta xuống, nói trong kinh ra vào bao nhiêu hương liệu và y phục người Hồ ai cũng không rõ bằng Đại tiểu thư nhà bọn họ, chỉ cần Cố Đại tiểu thư nói hương liệu không ra khỏi thành, thì khẳng định là không có, chúng ta lỗ mãng đi kiểm tra như vậy, ngược lại sẽ bứt dây động rừng.”

“Ta không cam lòng, mặc dù không kiểm tra bọn chúng, nhưng một đường đi theo xem. Cũng vừa vặn, sắp đến lúc hạ táng, quan tài kia rơi mất một góc, lộ ra đồ vật bên trong. Ôi chao, vị lão gia ở bên trong đó rất cường tráng, nhìn phải to bằng hai người lớn, chiếm hết cái quan tài, không trách nhìn khác bình thường thế.”

“Nếu muốn nói ta phục ai, thì một người là Tứ gia của chúng ta, một người là Cố...”

“Được rồi,” Trương Đồng nhíu mày, “Đừng nói bậy bạ, người ta cũng là giúp chúng ta một tay, ngươi nói lung tung truyền đi như vậy rước lấy phiền toái cho người ta.”

Người nọ lập tức ngậm miệng, có điều lập tức lại nói: “Ta cũng không hiểu, nếu như Tứ gia của chúng ta đã tra được những thứ hàng hóa kia, tại sao không trực tiếp giữ lại, còn muốn để cho hàng hóa ra khỏi kinh.”

Trương Đồng gõ lên đầu người kia một cái: “Ngươi ngốc à, chỉ giữ lại chút hàng hóa, những kẻ đó trực tiếp tìm một người chết thay liền lấp liếm cho qua rồi. Thật sự muốn tra rõ, thì phải giữ cả đường dây lại, xe thuyền mấy kẻ đó dùng mặc dù đều là thuyền buôn, nhưng người làm việc cho bọn chúng, đều ở trên quân tịch. Bọn chúng ngày thường dùng những người này thay thế lĩnh khống quân hưởng, còn dùng những kẻ đó vận chuyển hàng lậu, chỉ có bắt những kẻ đó lại, triều đình mới có thể biết tầm nghiêm trọng của sự việc, con cá lớn thực sự kia mới không chạy được.”

Từ Khải Chi nghe liền hiểu ra, chỉ giữ một chút hàng hóa thì chỉ có thể bắt được ít quan nhỏ, ngay cả đường dây cũng hốt sạch, mới có thể tóm được quan lớn.

Đỗ đại nhân mà tỷ tỷ nói kia, rốt cuộc là quan lớn hay là quan nhỏ?

Từ Khải Chi đang suy nghĩ, lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau khi người nọ đứng lại, ánh mắt rơi xuống mặt hắn, sau đó kinh ngạc: “Sao các ngươi lại mang Từ đại gia tới đây?”

Tiêu Ấp thấy Từ Khải Chi mặt đầy kinh ngạc.

Vị Từ đại gia này hắn đã từng gặp, nhìn kỹ một chút là có thể nhận ra, người của Từ gia sẽ không thể nào để cho một đứa bé ra khỏi thành đi cùng những người này được.

Tiêu Ấp nói: “Là ai mang hắn tới thế.” Nói rồi giơ tay ra kéo Từ Khải Chi.

Phùng sư thúc lại bảo vệ Từ Khải Chi: “Là Từ đại gia tự muốn tới,” Nói rồi vểnh râu lên, nháy mắt ra hiệu nhìn Từ Khải Chi, “Ta nói đúng không?”

Điều này làm sao có thể.

Tiêu Ấp nhếch môi, nếu như người Từ gia phát hiện không thấy hắn đâu, vậy sẽ ầm ĩ ra lớn chuyện, may mà có xe ngựa của Đại tiểu thư ở chỗ này, bây giờ đưa Từ đại gia trở về vẫn còn kịp.

“Đại gia,” Tiêu Ấp cúi người xuống, “Người còn nhớ Cố Đại tiểu thư của chúng ta không? Nàng ấy ở ngay phía trước, ta dẫn ngài đi tìm nàng ấy nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.