Chương trước
Chương sau
Thái hậu cũng nhíu mày: “Lang Hoa như vậy là chữa bệnh cứu người. Có câu nói rất hay, đã là y giả, trăm thứ không cấm kị.”

Tề Ngọc Hoàn mở to mắt, dường như không phát hiện mình thất lễ, sắc mặc tái nhợt lập tức nhận lỗi với Thái hậu nương nương: “Đều là Ngọc Hoàn không phải, Ngọc Hoàn không nên nói như vậy, Ngọc Hoàn chỉ là hiếu kì, còn... Cho rằng Lang Hoa muội muội sẽ không để tâm.”

Thái hậu sắc mặt bất ngờ: “Sau này không thể lại hỏi ra lời như vậy nữa.”

Tề Ngọc Hoàn vội khom người nhận tội với Lang Hoa, chính tay đem túi thêu hoa đưa cho Lang Hoa.

Đi về chỗ ngồi, Tề Ngọc Hoàn chớp chớp mắt với Tề Ngọc Chân.

Nữ quan vừa hay đưa Từ Cẩn Du và Hàng thị tới, Từ Cẩn Du đứng ở cửa lập tức cảm giác được không khí hơi bối rối trong phòng.

Hàng thị vào cửa hành lễ với mọi người.

Trên mặt Thái hậu đã hồi phục lại vẻ hiền từ lại cao quý, cười nói với Hàng thị: “Lão phu nhân trong nhà có khoẻ không?”

Hàng thị vội trả lời: “Thân thể của mẫu thân khoẻ mạnh, đã để Thái hậu nương nương lo lắng.”

Thái hậu gật gật đầu: “Lần này Từ đại nhân dù lập đại công ở Tây Hạ, ngươi ở trong nhà chủ trì việc nội trợ cũng không dễ, Hoàng thượng đã tổ chức yến tiệc cho họ ở phía trước, hôm nay mượn không khí vui vẻ này, Ai gia cũng góp vui ở Từ Ninh Cung.”

Hàng thị mím môi cười lên, đáp lại nói: “Vâng.”

Từ Cẩn Du bên cạnh đột nhiên oán trách Hàng thị, Thái hậu nương nương nói tới đây, bà ấy cũng không biết nói thêm vài lời để ứng phó. Trang Vương Trắc phi đều biết tranh thủ cho hai Quận chúa, Hàng thị lại không biết cách ứng phó trong những lúc này, chỉ là ngốc nghếch ngồi ở đó, chỉ biết gật đầu.

Từ Cẩn Du cắn chặt môi.

Ngồi một lát Thái hậu nương nương đứng lên đưa mọi người đến yến tiệc.

Lang Hoa lên trước dìu Thái hậu đứng lên, lại không cẩn thận làm rơi túi tiền Tề Ngọc Hoàn tặng cho xuống đất. Lang Hoa vội khom người nhặt, nắm được túi tiền, đồ bên trong lại thuận thế rơi ra.

Là ba miếng vàng lá.

Không khí trong đại điện chùng xuống.

Lang Hoa ngẩng đầu lên nửa cười nửa không cười nhìn về phía Tề Ngọc Hoàn: “Quận chúa có đồ rơi trong túi tiền rồi.”

Mặt Tề Ngọc Hoàn đột nhiên đỏ ứng lên, nàng ta là muốn đợi sau khi Cố Lang Hoa về tới Cố gia mới phát hiện, như vậy, nàng ta liền có thể chế giễu Cố Lang Hoa khắp nơi, hương thân chính là hương thần, bị nàng ta dùng ba miếng vàng lá là có thể đuổi đi.

Đâu ngờ bị vạch trần như vậy.

Lúc này ai cũng biết Tề Ngọc Hoàn đang nhắm vào Cố Lang Hoa.

Đầu tiên là nói cạnh nói khóe Cố Lang Hoa không biết lễ giáo, sau đó lại giống như đối đãi hạ nhân ban thưởng ba miếng vàng lá.

Trang Vương Trắc phi cắn chặt răng, trong túi tiền có đồ không chỉ cần dùng tay cầm một cái là rõ, nàng ta coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc giống như mình sao.

Thái hậu nhìn Tề Ngọc Hoàn thất vọng: “Trở về chép 100 lần 《Nữ Tắc》 đưa vào cung.”

Tề Ngọc Hoàn cắn chặt môi, Tề Ngọc Chân vội lên trước muốn cầu xin tha thứ.

Thái hậu nói: “Ngươi cũng thế, cùng tỉ tỉ ngươi chép xong 《Nữ Tắc》 rồi mới được ra ngoài,” Nói rồi nhìn về phía Trang Vương phi, “Ngươi lập quy củ cho các nàng thế nào, để các nàng coi trời bằng vung như vậy?”

“Trẻ con mới bao tuổi, lại dám giở trò này trước mặt ta,” Thái hậu nói, “Phủ Trang Vương các ngươi đúng là rất triển vọng, đều về đi, Ai gia không muốn thấy các ngươi.”

Trang Vương phi, Trang Vương Trắc phi vội quỳ xuống đất thỉnh tội, “Đều là nhi thần quản giáo không nghiêm, xin Thái hậu trách phạt.”

“Đi đi,” Thái hậu sắc mặt lạnh lùng, “Đừng làm hỏng nhã hứng của Ai gia.”

Trang Vương phi, Trang Vương Trắc phi đưa Tề Ngọc Hoàn và Tề Ngọc Chân ủ rũ rời khỏi Từ Ninh Cung.

Ánh mắt Thư Vương phi lóe lên, Thái hậu phạt hai vị tiểu thư của Trang Vương, nhất định sẽ không để chúng tới Tây Hạ kết thân nữa, có lúc phạt chính là thưởng, thưởng chính là phạt. Sự thân sơ xa gần của Phủ Thư Vương họ và Phủ Trang Vương với Thái hậu lập tức thấy rõ ràng.

Trong lòng Thư Vương phi trở nên bị thương, không cầm được nhìn về phía Tề Ngọc Song bên cạnh, Tề Ngọc Song lại như không hề để tâm, mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Trên yến tiệc vắng hai tiểu thư của Trang Vương, không khí vô cùng hài hoà. Tề Ngọc Song luôn im lặng nhân lúc mọi người đều đang nói chuyện, nhìn về phía Lang Hoa: “Nghe nói tiếng Tây Hạ của Cố Đại tiểu thư rất giỏi.”

Lang Hoa gật gật đầu: “Có học một chút với tiên sinh, cũng có thể xem một ít sách dùng chữ Tây Hạ viết.”

Tề Ngọc Song nói: “Có thể cho ta mượn xem những sách đó không, ta cũng muốn mời Tây Tịch học một chút, chỉ là không biết có thể học được không.”

Lang Hoa nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi muốn học, là có thể học được.”

Tề Ngọc Song trầm mặc hồi lâu: “Ta muốn học, ta nghe nói nữ tử bên đó có thể tuỳ ý ra vào gia môn, họ không giống với chúng ta lắm.”

Điểm này đúng là như thế.

Lang Hoa nói: “Ở Tây Hạ nữ tử cũng có thể đánh trận, họ gọi là Ma Khôi Quân.”

Mắt Tề Ngọc Song loé lên vẻ kinh ngạc: “Ta... nghe mẫu thân nói, Tây Hạ có nữ học sĩ, liền cảm thấy rất kinh ngạc, mẫu thân còn nói, họ học 《Luận Ngữ》, 《Lễ Kí》.”

Lang Hoa rất thoải mái kể việc mình biết ở Tây Hạ cho Tề Ngọc Song nghe: “Kì thực trước khi Đông Bình Trưởng Công chúa chưa hoà thân, Tây Hạ đã có Văn Học Quán, khi Đông Bình Trưởng Công chúa xuất giá đã mang theo 20 xe thi thư, sau khi Bình Chiêu Hoàng đế kế thừa hoàng vị, liền sai người bắt tay viết sử thư Tây Hạ, tới giờ còn chưa biên xong.”

Tề Ngọc Song yên lặng nghe, bưng trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lấp lánh nhìn Lang Hoa: “Cố Đại tiểu thư đã đến Tây Hạ, cảm thấy Tây Hạ thế nào? Có phải không đáng sợ lắm không?”

“Đều như nhau.”

Tề Ngọc Song có chút kinh ngạc.

Lang Hoa cười cười, “Ở đó đều như nhau, cái đáng sợ là quanh năm chiến hoả, chính quyền biến hoá, ôn dịch thiên tai, Đại Tề là như vậy, Tây Hạ cũng như vậy, bao gồm các nước xung quanh, Hồi Hột, nước Kim, đều là như vậy.”

Tề Ngọc Song giống như nghe hiểu ra: “So với Hồi Hột, nước Kim, ta... Cảm thấy Tây Hạ tốt hơn, Tây Hạ có Đông Bình Trưởng Công chúa, hơn nữa ta nghe nói, y phục của Tây Hạ rất đẹp.”

Nói tới cái này, hai người không cầm được mím môi cười lên.

Lang Hoa quay đầu, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đặt trên người mình, nàng không cầm được nhìn tới thì thấy Từ phu nhân Hàng thị.

Lang Hoa còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng hàm ý của ánh mắt đó thì...

“Cố Đại tiểu thư,” Tề Ngọc Song đã nói, “Mấy ngày nay ta có thể tới thăm ngươi không.”

Lang Hoa nói: “Đương nhiên có thể.”

“Vậy chúng ta nói rồi nhé,” Trên mặt Tề Ngọc Song là nụ cười lặng lẽ, “Ngươi đừng chê ta phiền phức đó.”

Lang Hoa cười nói, “Ta sẽ chuẩn bị sẵn những cuốn sách mang về từ Tây Hạ, Quận chúa có thể tới xem bất cứ lúc nào.”

Kiếp trước, con gái của Thư Vương hoà thân tới nước Kim, có lẽ đời này kiếp này đã có biến hoá mới, mọi người cũng đều sẽ không giống nữa.

Ăn xong yến tiệc, Thái hậu gọi Hàng thị tới nói đôi câu trước, mọi người đi về ngự hoa viên.

Từ Cẩn Du đỡ Thái hậu đi ở phía trước.

Hàng thị dần dần tụt lại phía sau, chỉ cần nghĩ tới khi Thái hậu nhắc tới Hàng gia, ánh mắt lạnh như băng đó, bà ấy liền biết lần này Đình Chi đúng là lành ít dữ nhiều.

Trong ngực truyền tới một cơn đau đớn, Hàng thị đột nhiên có chút thở không ra hơi.

“Từ phu nhân,” Một giọng nói trong trẻo vang lên, một đôi tay đỡ lấy bà ấy, “Người không khoẻ thì nghỉ ngơi một chút đi! Thái hậu nương nương đang nói chuyện với Thư Vương phi, sẽ không chú ý tới bên đây.”

Hàng thị ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Lang Hoa, không biết làm sao, bà ấy nhìn thấy đứa trẻ này liền cảm thấy thân thiết, giống như lão gia nói, Lang Hoa và A Tịnh có chút giống nhau, đôi mắt trong veo đó đặc biệt rất giống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.