Chương trước
Chương sau
THÂN CẬN

H

àng thị nhìn chằm chằm Lang Hoa một lát, hồi lâu mới tỉnh lại rời mắt đi.

Ngón tay của Lang Hoa đã đặt trên cổ tay của bà ấy, hiển nhiên là đang chẩn mạch cho bà ấy.

“Từ phu nhân, không biết người có từng nghe nói chưa, ưu tư quá nặng dễ thương thân. Người quanh năm suốt tháng tâm trạng không thoải mái, khí huyết ứ đọng, nên tìm lang trung kê mấy toa thuốc chịu khó điều dưỡng.”

Tuổi nhỏ lại biết nhiều như vậy.

Cố Lang Hoa trông còn thấp hơn Cẩn Du một chút, bà ấy rất khó tưởng tượng, đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao đưa người đi lại trên chiến trường.

Nếu đây là con gái của bà ấy, bà ấy nhất định vô cùng đau lòng.

Hàng thị không cầm được đưa tay ra chỉnh lại lọn tóc rơi xuống của Lang Hoa.

Lang Hoa vô thức né tránh.

Hàng thị nhẹ giọng nói: “Đừng động đậy.” Nói rồi từ trên đầu mình gỡ xuống trâm ngọc, vô cùng thuần thục cài lên đầu Lang Hoa.

Hàng thị nhìn kĩ một lượt, rất hài lòng: “Trẻ con các con tóc tơ nhiều, thường sẽ như vậy, mỗi lần ra ngoài trên đầu ta đều sẽ mang thêm một ít cài tóc, chỉ cần tóc Cẩn Du bị rối, liền có thể dùng tới.”

Lang Hoa có chút ngỡ ngàng.

Vì hành động như vậy, Hứa thị chưa từng làm qua.

“Chúng ta đi về phía trước đi,” Hàng thị nói, “Lát nữa nói không chừng sẽ bị Thái hậu phát hiện.”

Hàng thị kéo tay Lang Hoa từ từ đi về phía trước, dường như cảm giác được sự băng lạnh nơi đầu ngón tay của Lang Hoa, lòng bàn tay của Hàng thị cố ý di chuyển về phía trước nắm chặt lấy ngón tay nàng.

Tổ mẫu mỗi lần ủ tay cho nàng chính là như vậy.

Không biết làm sao, Lang Hoa cảm thấy Hàng thị rất thân thiết, có lẽ là vì trên đường về kinh, nàng đã vô cùng thân quen với Hàng Đình Chi, hai tỉ đệ suy cho cùng sẽ có chút tương tự, cho nên nàng mới có cảm giác như vậy.

Vừa nãy Hàng thị là đang buồn cho Hàng Đình Chi thì phải, nhưng giờ nàng lại không thể nói cho Hàng thị tung tích của Hàng Đình Chi.

Nghĩ tới đây, Lang Hoa dặn dò Hàng thị: “Phu nhân nhớ về mời lang trung kê mấy toa thuốc theo lời của ta, điều dưỡng thân thể.”

Hàng thị gật gật đầu, bệnh vặt này của bà ấy đã có mấy năm rồi, năm ngoái cũng đã mời lang trung tới khám, lang trung nói giống hệt Cố Đại tiểu thư, nhưng... mẫu thân nghe thấy lại rất tức giận, cái gì gan khí ứ động, giống như ở Từ gia đã chịu ấm ức lớn lắm vậy. Thế là bà ấy chỉ uống hai lần thuốc liền không mời người tới xem nữa.

Mẫu thân không thích uống thuốc, cái bà ấy thích là một bộ pháp tử của đạo gia đó.

“Từ phu nhân,” Lang Hoa nhẹ giọng nói, “Người có thể nói với lão phu nhân, muốn sinh thêm mấy đứa con cho Từ gia, không thể không uống thuốc điều dưỡng thân thể trước.”

Hàng thị kinh ngạc nhìn Lang Hoa, đứa trẻ này sao giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác vậy: “Bé con, nói ra sẽ khiến người ta chê cười đấy.”

Nghe thấy sự trách móc mang chút quan tâm này, Lang Hoa không cầm được cười, dưới ánh nắng lộ ra vài phần nghịch ngợm.

Hàng thị đột nhiên hiểu những hành động đó của lão gia tối qua, nếu là bà ấy, bà ấy có lẽ cũng sẽ cảm thấy kì lạ.

“Cố Đại tiểu thư,” Trong lòng Hàng thị giống như bị cái gì đấy đập vào, lập tức kéo Lang Hoa lại, “Nghe nói Ninh Vương nhận nhầm con thành A Tịnh.”

Lang Hoa gật gật đầu, đây có lẽ là Từ Tùng Nguyên nói cho Từ phu nhân!

Lời này bà ấy vốn không nên nói, nhưng không biết vì sao, nghĩ tới nguy hiểm mà Cố Lang Hoa có thể sẽ đối diện, Hàng thị giống như lực bất tòng tâm, bà ấy ép thấp giộng: “Con biết A Tịnh là ai không?”

Lang Hoa lắc lắc đầu.

Hàng thị thở dài: “A Tịnh là con gái thứ xuất của Từ gia, muội muội của lão gia chúng ta.”

Lang Hoa có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Tịnh muội muội trong miệng của Ninh Vương lại là em gái thứ xuất của Từ Tùng Nguyên.

Hàng thị nói: “Người nói vô ý người nghe có tâm, Ninh Vương tâm trí không đầy đủ, có lẽ ngài ấy cảm thấy mắt của Đại tiểu thư giống với A Tịnh, cho nên cứ túm lấy con, cái này cũng không có gì, con thường ngày cẩn thận né tránh ngài ấy chút là được,” Nói tới đây liền dừng lại, “Nhưng gặp phải Hoàng hậu nương nương và người của Đổng gia con phải cẩn thận.”

Trong mắt Hàng thị lộ ra vài phẩn cẩn thận, lời tới đây là dừng, bà ấy không tiếp tục nói tiếp.

Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương họ Đổng.

Từ phu nhân là đang nhắc nhở nàng, Hoàng hậu nương nương và người của Đổng gia có chút ân oán với em gái thứ xuất của Từ Tùng Nguyên.

Đây là việc quan hệ tới Hoàng hậu, có lẽ là một bí mật của Từ gia.

Nhưng vì sao Từ phu nhân lại nói cho nàng.

...

Trong Cần Chính Điện, Hoàng đế còn đang xem Thần Tí Cung trong tay.

Hắn không ngờ, tiễn nỏ nhỏ bé này là thứ đồ chơi linh hoạt như vậy.

“Ngươi cảm thấy Cố Thế Hoành thế nào?” Hoàng đế nhìn về phía Tả Thừa tướng Lưu Cảnh Thần.

Lưu Cảnh Thần nói: “Cố Thế Hoành thay Đông Bình Trưởng Công chúa đưa thư, còn đưa Hạ Võ chế tạo Thần Tí Cung về Đại Tề, không thể phủ nhận công lao của ông ta.”

Hoàng đế gật gật đầu: “Tiếp tục nói.”

Lưu Cảnh Thần nói tiếp: “Nhưng điều hôm đó Thẩm Xương Cát nói cũng không phải không có lý, Cố gia không có bản lĩnh đó, làm thế nào có thể làm được những việc này, Cố gia giống Thẩm gia, đều từng bồi dưỡng Sát tử cho Võ Đức Ti tiền triều, vậy thì Cố Thế Hoành rất có thể cũng biết việc thích thám giám sát như Thẩm Xương Cát.”

“Người như vậy, nếu không thể thu hắn dùng cho mình, e là sau này hậu hoạ khôn cùng.”

Hoàng đế chắp tay ra phía sau đi lại trong đại điện: “Theo ngươi thấy, Trẫm nên dùng Cố gia như thế nào.”

Lưu Cảnh Thần suy nghĩ kĩ càng: “Thái hậu nương nương hôm nay ở Từ Ninh Cung triệu kiến Cố Lang Hoa, là muốn lôi kéo Cố gia tiếp tục làm việc cho bà ấy. Nhưng bà ấy quên rồi, trước khi Cố Thế Hoành trở về, Cố Lang Hoa mang theo việc quản gia của Cố lão thái thái, nhưng giờ Cố Thế Hoành về rồi, Cố Thế Hoành mới là người nắm quyền thật sự trong Cố gia.”

“Hoàng thượng, người khác với Thái hậu ở chỗ, ngài là thiên tử, Thái hậu trước sau gì cũng chỉ là Thái hậu, dù bà ấy muốn tranh quyền, muốn can thiệp triều chính, lại cũng không thể làm những việc này một cách đàng hoàng.”

“Người thì khác, cả Đại Tề đều nằm trong tay người, nếu người muốn lấy lòng Cố gia, không cần ban thưởng lụa là gấm vóc, cũng không cần gọi người vào cung giảng kinh, người chỉ cần đưa tay lên, thứ có thể cho Cố gia nhiều hơn nhiều so với Thái hậu.”

Mắt Hoàng đế lập tức sáng lên, dặn dò Lưu Cảnh Thần: “Việc không thể chậm trễ, giờ truyền ngay Cố Thế Hoành vào cung yết kiến.” Mẫu hậu nghe thấy tin này nhất định sẽ rất ngạc nhiên.

Lưu Cảnh Thần đáp lại một tiếng, lui xuống.

...

Từ Cẩn Du kéo Hàng thị nói chuyện: “Người đừng đi quá gần Cố Lang Hoa, hôm qua lời tổ mẫu nói, người đều quên rồi sao. Cố gia là thương, chúng ta là sĩ, đặc biệt là ở nơi này, không thể tự hạ thấp thân phận.”

Trong Từ Ninh Cung, Hàng thị không biết nói chuyện, chỉ đành gật gật đầu.

Từ Cẩn Du lúc này mới thở phào: “Lát nữa Thái hậu sẽ bảo người xuất cung, người nhẫn nhịn thêm một lát.”

Từ Cẩn Du vừa dứt lời xa xa nhìn thấy Nội thị bên cạnh Hoàng đế đi tới.

Thường An Khang lên trước thỉnh an Thái hậu: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng biết Cố Đại tiểu thư ở đây, cố ý sai nô tài tới báo hỉ cho Cố Đại tiểu thư.”

Thái hậu hơi hơi ngẩng mắt lên: “Hoàng thượng là muốn ban thưởng Cố gia?”

Thường An Khang cười nói: “Hoàng thượng nói, Cố gia vất vả công cao không thể không thưởng.”

Thái hậu gật gật đầu, Hoàng thượng có chút ban thưởng cũng là việc rất tự nhiên.

“Hoàng thượng thưởng cho Cố đại nhân nhậm chức Hoàng Thành Ti.”

Thái hậu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Từ Cẩn Du nghe thấy lời này cũng mở trừng mắt ngây ra đó.

Hoàng thượng để Cố Thế Hoành làm quan. Cố gia từ nay về sau không phải là thương, mà là sĩ rồi.

Cố gia có đồng ý không? Cố gia có lẽ sẽ không đồng ý phải không? Nơi như Hoàng Thành Ti, một thân sĩ như Cố Đại lão gia sao dám đến nơi như Hoàng Thành Ti đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.