Quản Sự Bùi gia cười ha hả đứng ở chỗ đó, “Lục tam gia chưa từng nghe qua danh tiếng của Tứ công tử nhà chúng ta hay sao?”
Lục Anh biết ý của người nhà Bùi gia.
Bùi tứ công tử có thể cùng người khác nói lời phải trái, thì hắn cũng không phải là con nhà giàu, càng không bị người nhà Bùi gia đánh đuổi.
Nếu như Bùi gia nói gì cũng đều phải nhằm vào Cố gia, thì không phải ai một đôi lời là có thể hóa giải được.
Quản Sự Bùi gia nói, “Tứ công tử nhà chúng ta đã rất nói đạo lý rồi, nếu là mở tiệm thuốc, thì không thể đem bệnh nhân đẩy ra khỏi cửa, vốn là một chuyện tốt, nếu như Hồ tiên sinh chữa hết bệnh cho công tử nhà chúng ta, công tử nhà chúng ta sẽ chuẩn bị mấy trăm lượng hoàng kim đền đáp.”
Cố gia cũng không ở chỗ này, không thể cãi lại với Bùi gia, Bùi gia đương nhiên nói thế nào cũng được.
Lục Anh mắt sáng ngời, “Cố gia sẽ không đem bệnh nhân đẩy ra khỏi cửa, lúc Giang Chiết đánh giặc, Bách Thảo Lư đều là bố thí thuốc cho dân chúng, ai cũng biết sau đại chiến nhất định sẽ có bệnh dịch, thế nhưng lần này Giang Chiết không có dịch bệnh lưu hành là vì sao?”
“Là Bách Thảo Lư giúp quân đội, cùng nhau dùng vôi chôn đi thi thể người chết. Nếu như Bùi gia lấy lễ đối đãi, dáng vẻ bình thường, Hồ tiên sinh nhất định sẽ chữa trị cho Bùi tứ công tử.”
Bỗng nhiên một thanh âm từ trong khoang thuyền truyền tới, “Nếu như Cố gia không giống như Lục tam gia nói, hôm nay quyết phải ầm ĩ với Bùi gia đến cùng, Lục Tam gia nên làm thế nào?”
Lời này hiển nhiên là xuất từ miệng của Bùi tứ công tử.
Sau khi yên tĩnh một lúc, mọi người không khỏi nghị luận.
Lục Anh nói: “Ta tin tưởng Cố gia sẽ không làm như vậy.”
Bùi Khởi Đường hồi lâu mới nói: “Chẳng qua là như vậy mà thôi.”
“Ta còn tưởng rằng Lục tam gia có thể nói, bất luận là như thế nào cũng sẽ đứng về phía Cố gia.”
Lục Anh ngẩn ra.
Ai nói như vậy? Cái này căn bản là lý lẽ của kẻ vô lại.
Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Lục tam gia, ngươi rõ ràng còn chưa hiểu hết về Cố gia mà ngươi sắp kết thân rồi.”
Cửa khoang thuyền động một cái, hạ nhân Bùi gia đem giường mềm trực tiếp mang ra ngoài.
Mọi người nhìn sang, trên giường một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang nằm, hắn mặc trường bào màu xanh nhạt, đầu đội đai ngọc phát, da trắng nõn, đôi mắt nhỏ dài như đầm nước lạnh, ánh mắt sáng quắc bức người, mặt nhưng lại trầm tĩnh như nước.
Người ở chỗ này không khỏi kinh ngạc, đây chính là Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường không phải là ánh mắt đần độn, mặt đầy khinh bạc hay sao?
Hắn mặc dù yên lặng dựa trên giường mềm, nhưng lại có một loại áp lực vô hình như mặt hồ tĩnh lặng, như dãy núi cao ngất vậy.
Không khỏi làm người ta suy đoán, người này đứng dậy thì sẽ như thế nào?
Lục Anh đang suy nghĩ, Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, “Ở thời điểm này, Lục tam gia nếu vẫn chưa hạ được quyết tâm, là nhất định sẽ thua. Nếu như là ta, chỉ cần là ta nhận định, bất luận là ai cũng không thay đổi được, nhất định sẽ làm tới cùng.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường bỗng nhiên trở nên thâm thúy, tựa như có ý ám chỉ, Lục Anh cảm thấy mình biết chút gì đó, nhưng bỗng chốc lại không bắt được. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, người bên cạnh đã hét lên, “Thuyền đến rồi, thuyền đến rồi.”
Bùi Khởi Đường nhìn Quản Sự bên cạnh một cái.
Quản Sự dặn dò một tiếng, hạ nhân Bùi gia lập tức đốt mấy chục cái đèn lồng treo ở trên thuyền, nhanh chóng chiếu sáng cả mặt sông.
Trên mặt sông mấy chiếc thuyền ô bồng đi tới.
Lục Anh liếc mắt liền thấy được Tiêu Ấp đứng ở đầu thuyền.
Tiêu Ấp nhìn mọi người cười to, “Bùi gia là sợ không đánh lại được chúng ta, mới tìm tới nhiều người giúp như vậy a,” Nói rồi nhìn quanh trên thuyền, “Bùi tứ công tử đâu? Ngươi không phải nói muốn lấy Cố gia trên dưới chúng ta mấy chục tính mạng hay sao?”
“Bây giờ chúng ta tự mình dâng lên cửa rồi đây.”
Quản Sự Bùi gia không nhịn được cười nhạt, “Các ngươi đừng có khoe khoang, có bản lĩnh thì lát nữa đừng chạy trốn.”
Tiêu Ấp nói: “Yên tâm, nếu đã đi tới nơi này, chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng, các ngươi chuẩn bị đánh như thế nào?”
Quản Sự Bùi gia phất phất tay, lập tức có thuyền nhỏ vây thuyền ô bồng của Tiêu Ấp lại, hạ nhân Bùi gia đứng trên thuyền nhỏ mắt lom lom nhìn người Cố gia, gom góp sức mạnh chờ thời cơ hành động.
Trên thuyền bắt đầu có người nghị luận, “Cố gia đúng là điên rồi, lại như vậy đụng đến cửa.”
Những hương thân kia nôn nóng mưu cầu nhiều năm, chỉ cần đi sai một bước thì sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu, cũng là bởi vì trên đỉnh đầu không có một chữ “Quan”1.
1 Chữ “官 ” giống chiếc mũ cánh chuồn trên đầu quan lại.
Bùi gia thì không như thế, đó là thế gia đại tộc, cho dù là Bùi Khởi Đường ỷ thế hiếp người, Bùi gia cũng sẽ nghĩ đủ cách đem hết thảy lau sạch, huống chi còn có Hoàng Thành Ti có thể dựa vào.
Cho nên, Cố gia ắt thua không phải nghi ngờ.
Lúc này, một thanh âm từ trên đỉnh đầu mọi người truyền tới, “Ta nói các ngươi... hay là trở về đi thôi, vốn là một ngày tốt, nháo ra máu thì khó coi lắm, Cố gia các ngươi chỉ cần giao ra mấy người, để cho Tứ công tử của chúng ta trút giận, lại đem Hồ Trọng Cốt đưa tới cho Tứ công tử của chúng ta chữa hết bệnh, Tứ công tử của chúng ta sẽ tha cho các ngươi một lần.”
“Ta là có lòng tốt khuyên các ngươi, các ngươi đừng có không cảm kích nha.”
Mọi người ngẩng đầu lên, thấy một tiểu lão đầu lôi thôi ngồi trên đỉnh thuyền, tiểu lão đầu kia đang vừa uống rượu vừa nhìn về phía Tiêu Ấp, “Ta là sư thúc của Thẩm Xương Cát Hoàng Thành Ti, các ngươi có biết thủ đoạn của Hoàng Thành Ti không?”
Mấy người Tiêu Ấp không nói gì.
Phùng sư thúc “Ha” một tiếng, “Các ngươi từ Trấn Giang tới đây, hẳn biết cái người đã bắt sống Xu Minh đó chứ? Ta là chính mắt nhìn thấy, người nọ bị Hoàng Thành Ti ép vào đường cùng, từ trên đỉnh núi nhảy xuống, ngọn núi kia... vừa dốc vừa cao, từ phía trên nhảy xuống nhất định sẽ ngã nát bét, bị chết rất thảm.”
“Thế nhưng kẻ đó tại sao lại tình nguyện chết như vậy, cũng không nguyện ý rơi vào trong tay Hoàng Thành Ti chứ? Các ngươi suy nghĩ một chút cũng biết...”
Mọi người đang nín thở nghe câu chuyện, không nghĩ tới sẽ vang lên thanh âm của một nữ tử, “Lời ngươi nói là thật sao?”
Thanh âm của nữ tử kia là từ trên thuyền nhỏ của Cố gia truyền tới.
Lục Anh không khỏi biến sắc, vội vàng nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Cố Lang Hoa từ trong thuyền ô bồng đi ra.
Cố Lang Hoa, Cố Lang Hoa làm sao lại tới tới nơi này.
“Ngươi nói có phải là thật hay không?”
Phùng sư thúc thấy một tiểu cô nương đi ra, càng tỉnh táo tinh thần, “Đương nhiên là thật rồi, thi thể kia ta đã thấy, trên người xương cũng ngã vỡ hết, cả khuôn mặt... đã không còn mặt rồi, tiểu cô nương, ngươi đã từng gặp qua người không có mặt chưa? Ai ui đừng nhắc tới, thê thảm biết bao. Hôm nay Hoàng Thành Ti đã đem thi thể kia chém đầu rồi, chuẩn bị mang vào kinh đó.”
“Tại sao phải giết hắn” Cố Lang Hoa giương mặt lên, “Hoàng Thành Ti tại sao phải giết hắn?”
“Hoàng Thành Ti giết người còn cần phải tìm lý do sao,” Phùng sư thúc cười nói, “Ngươi cho rằng đó là nơi nào chứ?”
Lang Hoa nhìn về phương xa, ánh mắt phân tán không biết đang suy nghĩ cái gì, “Ta đắc tội với công tử nhà các ngươi, cũng sẽ bị Hoàng Thành Ti bắt lại giết chết sao?”
Gió thổi qua, thuyền ô bồng giống như một chiếc lá rụng trên nước, người trên thuyền cũng giống như cánh bèo không có rễ theo sóng đung đưa.
Chung quanh truyền tới thanh âm cười nhạo của hạ nhân Bùi gia, “Đó là dĩ nhiên, đắc tội với công tử nhà chúng ta chính là đường chết.”
Cố Lang Hoa trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Như vậy nghĩa là, chúng ta không chết ở trong tay quân phản loạn, tránh thoát được người Tây Hạ tàn sát, nhưng phải chết ở trong tay Hoàng Thành Ti, đúng không?”
“Chúng ta tranh cãi nửa ngày, không phải muốn tranh sống thế nào, mà là muốn tranh làm sao mà chết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]