Người của Hoàng Thành Ti mặc quần áo màu đen, lẻn vào sông Tiền Đường, lặng lẽ vin theo bên cạnh thuyền lớn đem lời Phùng sư thúc nói, một chữ cũng không nghe lọt, sau đó vội vàng bám trở về bên bờ bẩm báo cho Thẩm Xương Cát.
Thẩm Xương Cát sắc mặt tái xanh.
Lại là ông ta, lại là Phùng sư thúc tới phá hỏng chuyện của hắn.
Hoàng Thành Ti mỗi lần rời kinh làm việc, trọng yếu nhất chính là mấy chữ: Bí mật, khiêm tốn, tỉnh táo, chính xác, nhanh chóng.
Cho nên trong khi rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã đem đại cuộc ổn định lại, sẽ không cho bất kỳ người nào có cơ hội chuẩn bị hay nuốt lời.
Nhưng mà lần này, hắn đi tới nơi đây lại gặp phải Phùng sư thúc.
Cái lão già đi khắp nơi lừa gạt kia, thường xuyên vì đề cao thân phận và địa vị giang hồ của ông ta, mà đem sư môn bán đi, bây giờ lại vì có thể tiếp tục ở lại Bùi gia, để cho Bùi Khởi Đường mượn danh tiếng sư đệ của hắn mà đi rêu rao khắp nơi.
Thẩm Xương Cát nghiến răng nghiến lợi, lúc ấy hắn chỉ lo bắt Triệu Linh, lại không nhìn thấy lão già kia đang ở gần.
“Đi,” Thẩm Xương Cát dặn dò, “Chuẩn bị xong thuyền bè, chúng ta qua đó.”
Nếu như hắn còn không đếm xỉa gì đến như vậy, một Phùng sư thúc, một Bùi Khởi Đường, không biết muốn đem thanh danh của hắn bôi xấu thành cái bộ dạng gì nữa.
Càng huống hồ, hắn còn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432647/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.