Tín đồ xổ số đi rồi, các hành khách trước đó vây lại hóng hớt cũng về chỗ của mình.
Bà cụ ngồi về vị trí cạnh Vương Nhuệ, trề môi bảo anh: “Cậu để người ta đánh tím cả mắt thế kia! Tết Trung thu mà thành ra thế này! Tôi không có ý gì đâu, nhưng cậu lo chuyện bao đồng làm gì! Tự nhiên nói chuyện tên trộm ra làm gì! Đấy rồi xem, trộm chạy mất, người ta đánh cậu thế mạng!”
Vương Nhuệ thấy hốc mắt đau rát, nước mắt không ngừng ứa ra. Anh hối hận chết đi được!
Nghĩ bụng bà cụ này nói chí phải, anh quả thực không nên kể chuyện đó với tên tín đồ xổ số. Bà cụ lại nói: “Tôi thấy cậu phải nhờ ai dẫn đi khám cái mắt xem thế nào, chính cậu nhìn còn chẳng rõ, sưng thế kia cơ mà, nhỡ mà mù thì chết dở. Con mắt là quý lắm đấy!”
Bà cụ càng càm ràm, Vương Nhuệ càng nghĩ mà sợ, ngộ nhỡ anh mà mù thật thì sao? Anh không muốn để Lâm Tú San có một ông chồng chột đâu.
Vương Nhuệ ra sức nháy con mắt bị thương, để nó đảo qua đảo lại nhạy nhất có thể. Kết quả chỉ thấy phí sức và nhức phát khiếp, điều đó khiến anh khá yên tâm. Anh nghĩ nếu tên tín đồ xổ số kia mà thấy bộ dạng đảo mắt nhoay nhoáy thế này, kiểu gì cũng liên tưởng đến cái lồng cầu xổ số với những trái bóng sắc màu kia, khéo rồi móc cả tròng mắt anh ra cũng chưa biết chừng.
Vương Nhuệ ôm mắt trái, mắt phải thử nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-duoi-anh-trang/2674940/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.