Sẵn lòng để những bước chân giận giữ của cô chà đạp người mình bất cứ lúc nào.
Vương Nhuệ thương cảm, bỗng nhiên, một giọng nói đầy kích động lọt vào tai.
Giữa đêm, tiến nói ấy mát lạnh và du dương như tiếng chuông gióng trên chùa miếu. Vương Nhuệ nghe máy, anh “alo” một câu.
Chỉ một tiếng “alo” đó, Lâm Tú San đã nhận ra chồng mình! Dù chỉ là tiếng thở dài khe khẽ, cô cũng có thể nhận ra một cách chuẩn xác.
“Vương Nhuệ, em biết là anh!” Lâm Tú San tủi thân nói: “Em đến tìm anh hai lần rồi, đều vồ hụt!”
“Anh mà chả thế!” Mắt Vương Nhuệ ướt rượt: “Anh cũng tới tìm em hai lượt rồi! Trước đấy anh còn tưởng em sẽ đợi anh ở nhà trọ cơ, anh tới đó lại chẳng thấy em, lúc ra khỏi nhà trọ anh đã mềm oặt hai chân rồi!”
“Vương Nhuệ…” Lâm Tú San gọi chồng đầy âu yếm, xót thương.
“Tú San…” Vương Nhuệ cũng gọi vợ đầy thương yêu, tủi hờn.
Lâm Tú San nói: “Em vừa gọi về nhà. Hai gia đình đều khỏe, mẹ còn bế con tới, nó nói chuyện với em qua điện thoại đấy.”
Vương Nhuệ hỏi: “Con trai nói gì thế?”
Lâm Tú San nói: “Nó bảo nhớ bố mẹ. Hỏi bố mẹ đã ăn bánh trung thu chưa?”
Vương Nhuệ: “Thế em trả lời thế nào?”
“Em bảo bố mẹ vẫn chưa được ăn, muốn đợi ăn cùng con. Em bảo con lúc ăn bánh hãy nhìn lên ông trăng, như thế sẽ nhìn thấy bố mẹ. Anh đoán xem con mình bảo gì? Nó bảo bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-duoi-anh-trang/2674939/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.