Công trình xây dựng là nơi hỗn tạp nhất trần đời. Tiếng máy trộn bê tông, tiếng cần cẩu lên xuống, tiếng những thanh thép va chạm nhau giòn giã cùng tiếng bay gọt viên gạch hoà vào nhau khiến tai người ta ù đi.
Lúc còn ở thôn Hạ Tam, thứ Vương Nhuệ cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự yên tĩnh của thôn quê. Ba năm vào thành phố, anh thấy khổ nhất không phải cái thân này, mà là lỗ tai.
Ở công trường, mỗi giây mỗi phút đôi tai đều phải chịu sự giày xéo của tạp âm. Trước kia ở dưới quê, dù chỉ là tiếng trâu ợ anh cũng có thể nghe rõ mồn một. Nhưng ở thành phố, môi trường sống và làm việc quá mức ồn ào, dường như anh không còn mấy mẫn cảm với âm thanh như trước nữa.
Giờ đây anh mới hiểu, âm thanh thực sự chỉ tồn tại ở nơi yên tĩnh. Đa số âm thanh thực chất là một dạng thức vô thanh.
Vương Nhuệ nóng lòng đuổi tới công trường, lúc này hoàng hôn đã ngả bóng đằng tây.
Vương Nhuệ tưởng sẽ gặp được Lâm Tú San, cô sẽ ngoan ngoãn ở đó chờ đợi anh, nhưng anh lại phải thất vọng. Liệu cô có nghe nói anh tới Nhượng Hồ Lộ nên nhảy lên tàu ngược về không? Vương Nhuệ vừa nghĩ vậy liền lạnh lòng.
Anh gặp được hai công nhân, bèn hỏi họ: “Các chú có gặp vợ tôi không?”
Người bạn kia đáp: “Không qua đêm với vợ à, sao đã chạy về rồi?”
Vương Nhuệ nghĩ Lâm Tú San nhận ra Dương Thành, cô không thấy anh chắc chắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-duoi-anh-trang/2674945/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.