Câu nói của Hạ Đình Ngọc ngược lại là ngoài dự đoán của Mục Liên Hạ.
Cậu không nghĩ tới Hạ Đình Ngọc sẽ dứt khoát nhận cậu như vậy. Theo tính cách của Hạ Đình Ngọc, hắn coi như là người nói một không hai, hắn nói lời này chính là nói hắn nhận Mục Liên Hạ làm em họ.
Mục Liên Hạ nhìn Hạ Đình Ngọc mà thấy có chút phức tạp, nhưng Hạ Đình Ngọc lúc nãy thì phức tạp, bây giờ đã khôi phục dáng vẻ như trước kia, dựa vào lưng ghế tùy ý để Mục Liên Hạ nhìn hắn. Qua một lúc lâu, Hạ Đình Ngọc không nhịn được nữa mở miệng: “Cậu có gì muốn nói?”
“Tôi không rõ, ” Ngón trỏ Mục Liên Hạ bắn lên vách sứ trắng của ly trà, nhìn nước trà gợn sóng đưa đẩy, “Tôi không cảm thấy anh tìm tôi là mang ý nghĩa gì cả. Nói thật, chuyện này tôi thà rằng không biết thì hơn.”
Mục Liên Hạ nghĩ rất nhiều.
Nếu là cậu của đời trước, cậu có lẽ sẽ thật sự được sủng mà lo. Cậu bị ức hiếp ở cái nhà đó rất nhiều năm, đến Song Hòe cũng không nhận được những khát vọng như lúc ban đầu. Nếu… Nếu có người thân xuất hiện, cậu nhất định sẽ rất vui. Nhưng họ không.
Chuyện này, là sau khi cậu sống lại, sau khi mọi thứ đi theo quỹ đạo trong dự đoán thì mới xuất hiện.
Chẳng những không khiến cậu thấy vui, ngược lại còn có cảm giác quấy rầy kế hoạch của cậu, dù cậu cũng chẳng có kế hoạch nào.
Mục Liên Hạ cười khổ một tiếng: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-sach-uoc-nguyen/2473309/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.