Đầu bên kia truyền đến tiếng mắng khiến Hạ Đình Ngọc có chút há hốc mồm. Hắn khô cằn đáp một tiếng, cúp điện thoại chạy về phía xe. Lý Thụy Phong chạy còn nhanh hơn Hạ Đình Ngọc.
Lên xe lập tức khởi động xe, khi lái ra bãi đỗ xe, Hạ Đình Ngọc nheo mắt: “Tiểu Thụy, gọi cho Mục Liên Hạ.”
“A?”
“Gọi cho cậu ta bảo cậu ta ở đó chờ anh đón cậu ta, ” Hạ Đình Ngọc nhìn chằm chằm con đường trước xe, “Nói với cậu ta, anh nợ cậu ta một lần.”
“Ai?!” Lý Thụy Phong ngây ngốc đáp một tiếng, gọi cho Mục Liên Hạ. May mà rất nhanh đã kết nối được.
“Sao thế?” Giọng của Mục Liên Hạ không chút để ý.
Lý Thụy Phong “Ách” một tiếng, nhìn thoáng qua Hạ Đình Ngọc, lặp lại lời đối phương: “Hạ Đình Ngọc nói bây giờ đi đón cậu có chuyện, coi như anh ấy nợ cậu một lần.”
Mục Liên Hạ bật cười: “Anh ta nợ tôi làm gì? Tôi cũng đâu có chuyện tìm anh ta.”
Nghĩ đến bà Hạ ngày thường rất hiền lành, Lý Thụy Phong thoáng dao động. Hắn theo bản năng liếm liếm môi, lại nhìn thoáng qua Hạ Đình Ngọc, hoãn giọng nói: “Cái đó… bà Hạ, chính là bà nội của Hạ Đình Ngọc, vừa nãy có gọi điện qua, nói là bà đang nằm viện.”
Hắn nói xong, Mục Liên Hạ đầu bên kia im lặng. Dừng một chút, Mục Liên Hạ đáp: “Tôi ở cửa không xa, mấy người qua đi.”
Cúp điện thoại, Lý Thụy Phong cười với Hạ Đình Ngọc: “Thu phục!”
“Em giỏi lắm, ” Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-sach-uoc-nguyen/2473311/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.