Thiếu niên không nói gì cả, chỉ là chậm chạp đặt vào bát Doãn Nhu một ít thịt xào. Hắn chầm chậm chờ xem nàng sẽ làm ra cái gì tiếp theo.
Doãn Nhu vui vẻ ăn luôn, một lát sau biểu cảm trở nên cổ quái khó chịu. Nàng gương mặt trở nên ửng đỏ, la lên. " Cay quá, cay quá! "
Doãn Kỳ Doãn phụ giật mình. Doãn Kỳ nhanh tay cầm lại ly nước cho nàng giải cay. Doãn Nhu vì quá cay mà hốc mắt ửng đỏ trông đáng thương vô cùng. Doãn Kỳ không vừa mắt thiếu niên từ trước, tức giận nghiến răng nghiến lợi chất vấn thiếu niên. " Doãn Úc! Ngươi có biết Nhu Nhu không thể ăn cay hay không?! "
" Ta làm sao mà biết được a. " Thiếu niên bị kinh sợ toàn thân run rẩy, hắn từ tốn đặt đũa xuống, lạnh lẽo đến có thể đóng băng người khác nhìn Doãn Kỳ đến Doãn Nhu. " Vậy nàng có biết, ta dị ứng với rau mùi hay không? " Doãn Kỳ sững sốt, Doãn phụ cũng là. Trên bàn ăn đa phần đều có thêm rau mùi, Doãn Kỳ chưa từng đụng đến thức ăn có rau mùi. Nhưng Doãn Nhu lại cực kỳ thích ăn rau mùi, mỗi bữa ăn đều phải có một ít.
" A, các ngươi làm sao mà biết được. " Thiếu niên cười khổ một tiếng. " Con nuôi các ngươi có thể biết nàng thích ăn gì không thích ăn cái gì. Mà ta đâu, ta thích ăn cái gì không thể ăn cái gì các ngươi có biết hay không? Uổng công một người là cha ta, một người là ca ca ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-rot-quang-hoan-vai-chinh/3514176/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.