Doãn Kỳ nhìn thiếu niên như muốn từ trong ánh mắt xuyên thấu linh hồn ở bên trong. Doãn Úc trước kia không phải như vậy. Doãn Úc rất nghe lời hắn, chỉ cần hắn động dung một chút Doãn Úc đã cui cút làm theo.
Doãn Úc luôn lì lợm la liếm muốn đến gần hắn, luôn dùng cái dọng điệu yếu ớt kia gọi hắn ca ca hai tiếng. Doãn Kỳ nhìn thiếu niên thật sự lâu. Đứa em trai nhút nhát, tự ti, trầm lặng có hắn biến thành một con người khác đến suýt chút nữa hắn không thể nào nhận ra.
Doãn Kỳ oán hận Doãn Úc vì thiếu niên là nguyên nhân hại chết mẫu thân. Nếu không phải vì sinh ra Doãn Úc, mẫu thân đã không phải chết. Hắn cũng sẽ không mồ côi mẹ!
Chỉ cần khi nhìn thấy Doãn Úc lại làm hắn nhớ đến cái đêm mưa tồi tệ đó. Mẫu thân không còn cả thế giới của hắn như hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng từ ngày Doãn Nhu đến Doãn gia, hắn từng bước thoát ly khỏi nổi ám ảnh năm xưa. Doãn Nhu có đôi nét giống với mẫu thân. Đó là lý do tại sao nàng được chọn để trở thành con nuôi của Doãn gia.
Doãn Nhu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết lấy lòng người khác. Nàng ngây thơ, hồn nhiên làm Doãn Kỳ muốn quan tâm nàng nhiều hơn.
Trái ngược là Doãn Úc, hắn tôi tăm về tâm địa. Luôn nơi nơi tranh đoạt với Doãn Nhu. Doãn Úc chỉ biết suốt ngày làm loạn hại Doãn gia gà chó không yên.
Doãn Kỳ không có chút tình cảm huynh đệ với Doãn Úc. Hắn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-rot-quang-hoan-vai-chinh/3513428/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.