Chương trước
Chương sau
Tiền Hạ Lan thấy Vân Thù nói hết toàn bộ toan tính trong đầu hắn ra ngoài, sắc mặt có vài phần bối rối, nhưng dù sao cũng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, gặp qua đủ loại người, hắn lập tức phản ứng lại.
"Liễu tiểu thư nói lời này cũng thật khó nghe, ta và ngươi hợp tác chính là phải đem điều khoản viết rõ ràng ra, giấy trắng mực đen, sao có thể chiếm tiện nghi của ngươi. Liễu tiểu thư nói vậy chẳng phải là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao!", Tiền Hạ Lan phẫn nộ nói, "Có lợi cùng nhau kiếm, một cái bánh lớn thì nên chia ra cho mọi người cùng ăn mới là phải đạo, cho dù tiểu thư ngài muốn một mình nuốt hết cũng phải nhìn xem có thể ăn toàn bộ Đại Khánh không đã. Ngươi cho ta kiếm lợi ích, ta cũng lại cho ngươi lợi nhuận. Ngươi mang phương pháp ra, thừa dịp bây giờ vẫn còn kiếm chác được mà lấy chút lợi ích đi, toàn bộ Đại Khánh cũng không phải chỉ có mình Liễu tiểu thư ngươi biết làm đồ sứ, chỉ là hiện giờ đồ của ngươi đặc biệt, ngươi khác chưa nghiên cứu chế tạo ra nên mới thừa dịp cho ngươi đứng vững gót chân ở đây, đợi đến lúc có người biết làm rồi, thứ này của ngươi cũng chẳng còn đáng giá nữa đâu!"
"Chỉ sợ bây giờ ta váng đầu mà mang phương pháp ra, nó lại thành đồ của các ngươi nghiên cứu ra đi?” Vân Thù trong lòng hừ lạnh một tiếng, lão già kia ở trên thương trường tính kế tới lui bao năm nay, sao có thể thật lòng muốn cùng nàng hợp tác, chẳng qua là muốn chen một chân vào thôi.
Chính xác, đồ vật nàng có hiện giờ bán ra thật sự là đồ quý giá, đó là vì thợ thủ công trong xưởng đều từ chỗ Tạ Hoài Ẩn lấy ra, chẳng những tiền lương hàng tháng cao, còn có thể dễ dàng khống chế được, phòng chẳng may có mấy người muốn ra tay từ chỗ thợ thủ công, mà chưởng quầy trong cửa hàng cũng là Tạ Hoài Ẩn đưa tới, chỉ lo quản lý cửa hàng không quan tâm chuyện gì khác, tiểu nhị là Vân Thù tự tay chọn lựa, trong cửa hàng có việc gì đều phải xin chỉ thị từ nàng, coi như lập ra thế tam phương. Hơn nữa, Vân Thù cảm thấy đồ sứ trong triều Đại Khánh nếu thật sự phát triển cũng đã sớm phát triển rồi chứ không phải như bây giờ, đến đồ gốm màu thời Đường còn không làm ra được đã muốn nhảy một bước lên đồ sứ Thanh triều màu sắc rực rỡ, tưởng dễ lắm hả!
Hơn nữa Tiền Hạ Lan nói cũng thật dễ nghe, đúng là có giấy trắng mực đen, nhưng nếu hắn vừa quay đầu đã giao cho người của mình đi làm, sau đó ném ra một câu "Phương pháp này là do người của ta nghiên cứu ra, cái của ngươi không đáng một đồng", đến lúc đó nàng làm gì được hắn?
"Ông chủ Tiền nói phải, cái bánh Đại Khánh này đúng hơi lớn một chút, một ngụm nuốt vào thật sự khó khăn." Vân Thù chậm rãi nói.
Vân Thù nói câu đó khiến Tiền Hạ Lan lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức muốn khen Vân Thù đúng là một người có hiểu biết, nhưng câu tiếp theo của nàng lại làm hắn đen mặt.
"Cho nên ta quyết định ăn từ từ, một ngày nào đó là có thể ăn xong cái bánh này rồi."
Tạ Hoài Ẩn nghe Vân Thù nói vậy, có chút ngoài ý muốn, không nhịn được bật cười. Một tiếng cười đột ngột vang lên giữa lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, sắc mặt Tiền Hạ Lan càng thêm khó coi, hung dữ trợn mắt nhìn hắn.
Vân Thù nhìn thoáng qua Tạ Hoài Ẩn, ánh mắt cảnh cáo, lúc này mà còn cười được, hắn cảm thấy không khí quá tốt nên muốn cười phụ họa một cái hay gì?
Tạ Hoài Ẩn bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Vân Thù, cũng nhận ra tiếng cười của hắn vừa rồi thật sự khiến người ta tức giận, nhưng nghĩ lại, tiếng cười này của hắn làm sao có uy lực lớn bằng câu nói vừa rồi của Vân Thù, câu nói của nàng mới thật là làm người tức chết, đúng là tác phong của Vân Thù trước giờ.
Hắn cố hết sức nhịn xuống, ra vẻ mình không hề buồn cười, không nói gì còn duy trì được vẻ cao lãnh nhưng vừa mở miệng đã không giấu được ý cười: "Tiểu nhân biết lỗi rồi tiểu thư."
Tạ Hoài Ẩn nói xong liền lui ra phía sau vài bước, khoanh tay đứng im như dáng vẻ mà một gã sai vặt nên có.
Tiền Hạ Lan vốn đang tức giận mà gã sai vặt này còn cưởi, hắn cảm giác như hắn ta vừa cười nhạo mình một trận, khuôn mặt già nua lại càng khó coi, giận dữ nói: "Liễu tiểu thư dạy dỗ nô bộc thật tốt, thật là kiêu ngạo ương ngạnh!"
"Ông chủ Tiền khách khí, ta đối đãi hạ nhân Liễu gia trước giờ đều rất nhân từ, tất nhiên không thể khắc nghiệt. Gặp được người nào buồn cười hay chuyện gì đó buồn cười chẳng lẽ cười hai tiếng cũng không được sao?" Vân Thù nhìn sắc mặt khó coi cùng ánh mắt như muốn giết người của hắn, nói: "Dù sao thì cái bánh này ta đã quyết định sẽ ăn một mình, ăn được bao nhiêu, được bao lâu cũng là chuyện của ta. Trên thương trường nói chuyện làm ăn, ông chủ Tiền chắc cũng hiểu rõ, chỉ cần là chuyện có thể kiếm tiền, có ai lại không muốn một mình độc chiếm mà lại nguyện ý chắp tay nhường cho người khác đâu, chuyện hợp tác này ông chủ Tiền cũng không cần nhắc lại, ta sẽ không đồng ý. Còn về việc ông chủ Tiền vừa nó, chờ người khác nghiên cứu ra được thì những đồ vật trong tay ta sẽ không còn đáng tiền, xác thực cũng vài phần đạo lý, ta cũng đang chờ những người đó nghiên cứu ra đây, nhưng lúc này bọn họ còn chưa nghiên cứu ra, thị trường này không phải vẫn do ta độc chiếm sao?"
Tiền Hạ Lan giận đến run người, "Được được được, dã tâm thật lớn, khẩu khí cũng thật cuồng vọng!"
Hắn còn tưởng nha đầu này chẳng qua có vài phần cơ trí mà thôi, nhưng giờ xem ra nàng ta là người có dã tâm rất lớn, ngay từ đầu đã không có ý chia cho ngươi khác một chén canh rồi.
"Ông chủ Tiền nói lời này cũng không đúng lắm, dã tâm thì ai mà chẳng có, ta đây gian nan khổ cực mới làm ra chút đồ vật, sao có thể vừa nói một câu đã chia sẻ cho các người được, đổi lại ông chủ Tiền là ta thì cũng sẽ như vậy thôi."
Nàng càng nhìn càng thấy lão già họ Tiền này cực kì không vừa mắt, bên ngoài thì nói muốn cùng nàng hợp tác, thực ra cũng chỉ là mơ ước đồ vật trên tay nàng, muốn tùy ý chia chác lợi ích từ đồ vật của nàng mà thôi. Cho dù có muốn hợp tác nàng cũng sẽ không làm ăn với loại người này.
"Được lắm!" Tiền Hạ Lan đập mạnh tay xuống mặt bàn, chén đĩa trên mặt bàn cũng vì thế mà lắc lư một hồi, có mấy chiếc đũa còn rơi xuống đất tạo thành âm thanh nho nhỏ, vẻ mặt hắn đỏ bừng nhìn Vân Thù nói, "Ngươi cũng thật ngang bướng, chẳng lẽ ngươi không muốn gia nhập Ung đô thương hội sao?"
Vân Thù cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn càng thêm khinh thường: "Thương hội chẳng qua là nơi để thương nhân tụ tập giao lưu tìm kiếm đối tác, không phải luôn chú trọng chuyện ngươi tình ta nguyện sao, ngược lại hôm nay ông chủ Tiền ở đây ép buộc người khác là có ý tứ gì? Ung đô thương hội khi nào thì thành vật trong tay của ông chủ Tiền rồi? Cho phép ngươi ở trong này nói những lời nói như vậy sao?”
"Ta đường đường là hội trưởng của Ung đô thương hội, ngươi thử nói xem ta có năng lực này không!" Tiền Hạ Lan trong mắt không giấu nổi vẻ khoe khoang, nói: "Cho ai nhập hội, hay ai cả đời cũng không thể vào đây chỉ cần ta nói một câu là được!"
"Vậy thì xin hỏi ông chủ Tiền, muốn gia nhập thì phải có tiêu chuẩn gì, cần bao nhiêu tiền bạc? Bao nhiêu cửa hàng? Hay là nhân mạch bao nhiêu? Nếu nhập hội là muốn ta vì ngươi nhân nhượng cầu toàn, thương hội này không vào cũng được!" Vân Thù đứng lên, trong ánh mắt không giấu nổi kiêu ngạo, "Nếu Ung đô thương hội này do người sáng lập nên, ta cũng có thể tự lập thương hội của mình! Nếu ông chủ Tiền không muốn ta nhập hội, vậy thì từ nay về sau, hi vọng ngươi vẫn có thể ngồi vững cái ghế hội trưởng này."
"Được lắm! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể phát triển đến mức nào, đừng tưởng rằng trong Ung đô này ngươi có thể đi ngang!" Tiền Hạ Lan tức giận hổn hển hét lên.
"Ông chủ Tiền yên tâm, ta trước nay đều đi thẳng, nếu ông chủ Tiền ngươi đi ngang như lời nói, ta nghĩ nên đi tìm đại phu mà khám thật kĩ đi, dù sao người lớn tuổi ít nhiều cũng có vài tật xấu, không thể sơ xuất được nha!" Vân Thù thong thả ung dung mà hành một lễ với Tiền Hạ Lan, tư thái hết sức khiêm tốn, lời nói còn có mấy phần hảo tâm càng làm hắn tức giận không thôi, thậm chí còn khoát tay quét hết đồ vật trên bàn xuống.
Vân Thù nghe tiếng chén đĩa đổ vỡ loảng xoảng sau lưng, khóe miệng khẽ co giật.
"Ta còn tưởng lão già này ít nhiều cũng có chút phong độ, không nghĩ đến cũng chỉ thế mà thôi!" Tạ Hoài Ẩn nói câu này không che dấu khinh thường đối với Tiền Hạ Lan, vẻ mặt khinh bỉ nói, "Còn tưởng là thương hội này ít nhiều cũng phải có người lên được mặt bàn, xem ra đều là cá mè một lứa."
"Bọn họ đứng ở vị trí cao đã lâu, cảm thấy chuyện gì cũng có thể theo ý mình. Mấy người này am hiểu nhất là cậy già lên mặt, mắt luôn đặt trên trời, sao có thể hạ mình để ý đến mấy người ở dưới." Vân Thù nói, những người này cùng Vân Hoằng có gì khác biệt đâu, người không còn giá trị lợi dụng lập tức đá văng, đến khi cảm thấy họ có ích thì lại muốn chạy đến kiếm lợi, nhưng cũng không chịu lấy ra một chút thành khẩn mà luôn cao cao tại thượng, vô cùng cao ngạo ở một chỗ ra lệnh, "Ta còn không muốn bị người ta gặm đến một mẩu xương cũng không còn, nghe qua thì tưởng là có ý hợp tác, còn không phải muốn ta giao ra mọi thứ, tin rằng không quá bảy ngày toàn bộ Ung đô thậm chí là toàn bộ Đại Khánh đều biết, đến lúc đó đừng nói là kiếm tiền, chỉ cần thanh danh không xấu đã là tốt lắm rồi."
Tạ Hoài Ẩn cũng đồng ý, cái tên Tiền Hạ Lan kia chính là có âm mưu này, may là Vân Thù không đồng ý, đương nhiên, cho dù nàng có đồng ý thì hắn cũng sẽ liều mạng phản đối.
"Dù sao thì ta cũng sẽ không bao giờ hợp tác với mấy người vừa nãy."
Vân Thù chỉ nhìn mấy người kia đã thấy khó chịu, đã nhìn không vừa mắt còn nói gì đến chuyện hợp tác, dù sao nàng cũng chỉ chiếm sáu phần, nếu còn hợp tác với người khác nữa thì lợi ích của nàng còn lại bao nhiêu chứ, nàng khổ sở sáng lập nhiều đồ vật ở thời này còn có ý nghĩa gì sao.
Tạ Hoài Ẩn gật gật đầu, mấy người này cũng không phải đối tượng hợp tác tốt, bên này Vân Thù đang quay đầu muốn xuống lầu đột nhiên vẻ mặt có chút không thích hợp, hình như hơi tức giận, Tạ Hoài Ẩn không ngờ tới, Vân Thù còn có thể bày ra loại biểu cảm này.
Thời gian hắn nhận biết Vân Thù cũng không tính là ngắn, trước giờ nàng xem như người có tính tình rất tốt, bộ dáng tức giận này cho tới bây giờ hắn còn chưa có gặp qua, nhiều nhất là hắn thấy nàng hơi cau mày hay có chút bất lực, chủ yếu nàng sẽ hỉ nộ không lộ, cho dù lúc giận dữ cũng vẫn là trạng thái cười như không cười dùng một loạt lời lẽ thần kì khiến người ta còn tức hơn, nhưng biểu cảm lạnh tanh bây giờ của nàng, hoàn toàn không nhìn ra một biểu tình tốt đẹp, lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy.
Vân Thù mím môi, đôi lông mày thanh tú cũng hơi cau lại, trong mắt xẹt qua tia phiền muộn, nàng đang nhìn một nhóm người ở tầng dưới đang định lên lầu, ánh mắt rơi vào một người trong đó.
Mà cái người đang đi lên kia cũng ngẩng đầu, thời điểm nhìn thấy Vân Thù vẻ mặt hắn trông như nhìn thấy quỷ, ánh mắt trợn to vẻ không dám tin, thậm chí còn bước lên vài bước để nhìn rõ hơn, xem xem hắn vừa rồi có phải nhìn nhầm rồi không, nhưng đi vài bước lại đột ngột dừng lại, trên mặt trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
"Đại thiếu gia!"
Cẩm Sắt cũng kinh sợ không ngờ tới, đôi mắt nhỏ trợn to như hai cái chuông đồng, thậm chí còn nghĩ tới việc lấy tay áo che mặt, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, làm sao lúc này lại có thể bị đại thiếu gia bắt gặp, không phải là muốn làm to chuyện sao!
"Tiểu thư, đại thiếu gia sao lại ở trong này, bị đại thiếu gia bắt gặp chúng ta đến thanh lâu, đến lúc đó náo loạn đến trước mặt phu nhân cùng lão gia thì chúng ta phải làm sao? !" Cẩm Sắt choáng váng, nghĩ đến sắp phải đối mặt với chuyện gì, thế nào cũng không bình tĩnh được, ngẫm lại, nếu lão gia cùng phu nhân mà biết tiểu thư đến cái loại địa phương này, không tức giận mới là lạ, cũng tại nàng không trông chừng kĩ tiểu thư càng.
"Sợ cái gì? Ta sợ hắn mật báo, hắn không phải cũng sợ ta sẽ đi mật báo sao?" Vân Thù liếc mắt nhìn nha đầu Cẩm Sắt đang luống cuống chân tay nói, ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng không có lo sợ như Cẩm Sắt, nàng một cô nương gia lại đến kĩ viện cùng lắm là thanh danh khó nghe một chút, thanh danh của nàng trong Ung đô này đã sớm không chịu nổi rồi, thêm một cái cũng chẳng ảnh hường nhiều lắm.
Cho dù cha nàng Liễu Bác Ích có hơi nghiêm khắc một chút thì việc nàng vào kĩ viện cũng không thể gây ra chuyện gì đi, cùng lắm là bị nhắc nhở vài câu thôi, sẽ không có chuyện gì. Nhưng Liễu Vân Hiên thì khác, cha kì vọng rất nhiều vào hắn, mấy lần đồng học ở Thái học có rủ hắn đi uống rượu cũng bị cha giáo huấn, cũng không biết hắn có phải cố ý không mà thường xuyên cũng mấy người gọi là bằng hữu uống rượu say khướt mới trở về.
Bình thường uống rượu còn chưa tính, hôm nay lại còn tới thanh lâu kĩ viện, để cha biết được không biết có tức chết không, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, lại đua đòi làm mấy chuyện này, cho dù là trẻ tuổi không bị tửu sắc vét sạch thân thể nhưng mưa dầm thấm đất, nếu thành thói quen thì không biết mai sau sẽ thành cái dạng gì.
Vân Thù sao có thể không nổi nóng, nhưng dù tức nàng cũng không bộc lộ hết ra ngoài, tiếp tục chậm rãi đi xuống dưới, còn Liễu Vân Hiên vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.
"Sao nàng ta có thể đến nơi này!"
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, miệng thậm chí còn lẩm bẩm ra tiếng.
Cùng đến Bách Hoa lâu với Liễu Vân Hiên còn có mấy cái bằng hữu trong Thái học, phần lớn là mấy đệ tử nhà có tiền trong Ung đô, áo cơm không lo cả ngày bầu bạn với rượu chè.
Vốn dĩ đang vui vẻ đến Bách Hoa lâu, dự định muốn một phòng riêng, còn định gọi mấy hoa nương đến cùng uống rượu cho nên một đường đi tới đây trên mặt vẫn mang ý cười, nhìn thấy Liễu Vân Hiên đột nhiên dừng bước, theo bản năng cảm giác hắn có gì đó không đúng, một người còn kéo tay áo hắn nói: "Ta nói này Vân Hiên huynh đệ, ngươi không phải là muốn đánh trống lui binh đấy chứ?"
Người này nói xong, những người khác cũng hùa theo cười nói, "Vân Hiên huynh đệ, ngươi nói xem ngươi đường đường là Ngự sử thiếu gia, bên cạnh lại không có lấy một hồng nhan tri kỉ nào thì cũng thôi, hôm nay mấy huynh đệ mời ngươi đến đây uống rượu là để ngươi mở mang tầm mắt, ngươi còn đứng đây chần chừ cái gì, không phải là thấy nữ nhân mà sợ hãi hả? Hay là ngươi coi trọng cô nương nào rồi? Đừng có khách sáo với mấy huynh đệ bọn ta, ngoài Cầm Khanh cô nương là bọn ta không có cách mời đến cho ngươi, còn lại thì Vân Hiên huynh đệ ngươi muốn ai chỉ cần nói một câu là được."
Chơi với nhau một thời gian rồi nhưng trong mắt họ, tiểu tử Liễu Vân Hiên này từ trong xương cốt luôn mang theo một loại ngạo khí, kể cả lúc đang ngồi uống rượu với thì vẻ mặt hắn vẫn có cảm giác kiêu ngạo, căn bản là không cùng trình độ với bọn họ. Mà trong nhóm này cũng không thiếu mấy kẻ lòng dạ đen tối, ngoài mặt thì luôn miệng xưng huynh gọi đệ với Liễu Vân Hiên nhưng thật ra lại mong hắn bị mất mặt hơn bất cứ ai.
Thời điểm Liễu Vân Hiên nhìn thấy Vân Thù trong lòng có vài phần phiền muộn, lại nghe thấy mấy lời khích bác của mấy người này, hắn lại càng chán ghét, tâm tư uống rượu cũng mất hết. Quan hệ của hắn với mấy ngưởi này cũng không phải quá tốt, chỉ là cùng học trong Thái học thôi, hơn nữa lúc trước hắn buồn chán nên mới cùng bọn họ uống rượu, hôm nay thật sự là không thể cự tuyệt được nên mới đến đây.
Liễu Vân Hiên đang định quay người đi thì người bên cạnh lại dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, mấy người khác còn lôi lôi kéo kéo không cho hắn đi: "Vân Hiên huynh đệ, huynh xem có phải ta nhìn nhầm không, cái người đang đứng trên kia có phải là muội muội tiện nghi của ngươi không?"
Liễu Vân Hiên nghe bốn chữ "muội muội tiện nghi" có chút bực bội, cảm thấy hơi xấu hổ, hắn nghiêm mặt nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi."
Nhưng mấy người ở đây có ai là kẻ học hành đàng hoàng, tuy là hỏi Liễu Vân Hiên có phải không nhưng bọn hắn mấy người đều nhìn thấy rõ ràng, người trước mặt đích xác là người vừa mới vào gia phả Liễu gia, muội muội Liễu Vân Hiên không sai vào đâu được, bọn họ không nhịn được cười nói.
"Ta nói này Vân Hiên huynh đệ, đang yên đang lành muội muội ngươi chạy đến cái nơi này làm gì thế? Chớ không phải là muốn ở trong hoa lâu này treo biển hành nghề tiếp khách chứ?" Người nọ nói xong, đôi mắt không giấu được vẻ dâm tà nhìn lên Vân Thù đang đứng trên lầu, chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới rồi nói, "Nhìn dáng người này cũng không tồi, nếu thật sự treo biển trong đây, nghĩ đến cũng có không ít người thích tiểu nha đầu phấn nộn kiểu này nha."
Liễu Vân Hiên hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện một cái, "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Ấy, Vân Hiên huynh đệ chớ tức giận, chớ tức giận, vừa rồi Triệu Hoa huynh chỉ nói đùa thôi, dù gì nàng ta cũng là thiên kim nhà Liễu Ngự sử, sao có thể làm ra loại chuyện nhục nhã thanh danh đến mức này chứ? Bất quá gia giáo nhà Vân Hiên huynh đệ chúng ta đều biết đến, chẳng qua là nữ nhi mẹ kế ngươi dẫn theo mà thôi, ta nghe nói lúc nàng ta chưa vào Liễu gia đã có ác danh, bây giờ có làm ra chuyện gì tổn hại thanh danh Liễu gia cũng chưa chắc không thể, chỉ sợ Vân Hiên huynh đệ cùng Liễu bá phụ cũng không rõ nàng ta đang làm gì đâu nha!"
Một người khác vội vàng trấn an Liễu Vân Hiên, nhưng lời này mới nghe thì tưởng là trấn an nhưng nghe kĩ thì chỗ nào cũng thấy như đang đổ thêm dầu vào lửa, Liễu Vân Hiên nghe được lời này lại càng nổi trận lôi đình, cảm thấy mặt mũi không biết để vào đâu.
"Câm miệng!" Liễu Vân Hiên quát khẽ, hắn không muốn nghe mấy người này nói tiếp, càng không muốn nghe mấy người này vì hành động của Vân Thù mà chửi bới Liễu gia, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thù, cuối cùng không có cách nào áp chế lửa giận trong người, hắn bước nhanh tới nắm tay Vân Thù kéo nàng ra ngoài cổng Bách Hoa lâu.
Động tác của hắn cực kì thô lỗ, bước đi rất vội vàng, không cần biết Vân Thù có theo kịp hay không, nhanh chóng lôi kéo nàng đi về phía trước, dọc đường còn gặp mấy hoa nương đang mời chào khách nhân, hắn vốn đã thấy cái nơi này chướng khí mù mịt, hiện giờ lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Vân Thù cũng không nói gì, mặc kệ Liễu Vân Hiên kéo nàng đi, hắn dùng lực hơi mạnh, cổ tay của nàng có chút đau nhưng lại cắn răng không nói lời nào.
Cẩm Sắt biết chuyện càng ngày càng rắc rối, một đường này cơ hồ như đang chạy, mắt thấy Liễu Vân Hiên sắp kéo Vân Thù đi qua xe ngựa, chỉ đành bạo gan nói: "Đại thiếu gia, phía trước là xe ngựa Liễu gia!"
Liễu Vân Hiên lúc này mới nhìn đến cỗ xe ngựa đang đỗ trước cửa Bách Hoa lâu, xa phu kia cũng đúng là người Liễu gia bọn họ, hắn vội vàng kéo Vân Thù lên xe.
Màn xe vừa buông xuống, khuôn mặt hắn lại càng lạnh lùng, gần như hét vào mặt Vân Thù nói: "Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Một cô nương gia mà dám đến cái loại địa phương này, ngươi còn sợ Liễu gia ta chưa đủ mất mặt đúng không?"
Vân Thù vốn cũng không muốn cùng Liễu Vân Hiên làm ầm ĩ nên chỉ im lặng ngồi một chỗ không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là nàng cho rằng mình làm sai, không giữ quy tắc nên đáng bị Liễu Vân Hiên nói vậy.
Nàng ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, nói: "Xin hỏi ngươi dùng thân phận gì để nói lời này? Liễu gia đại thiếu gia? Hay là huynh trưởng?"
Liễu Vân Hiên còn đang tức giận vô cùng đột nhiên nghe nàng nói vậy, hắn lại càng căm tức, nhất là nhìn vẻ mặt ung dung vốn không hề xem chuyện vừa rồi là quan trọng của nàng, nàng ta đến nửa điểm hối cải đều không có!
"Ngươi!" Liễu Vân Hiên chỉ vào Vân Thù, ngón tay thậm chí còn vì đang tức giận mà hơi run run.
Vân Thù gạt đi ngón tay Liễu Vân Hiên đang chỉ vào nàng, thản nhiên nói: "Lúc ngươi chỉ một ngón tay vào người khác, có ba ngón là chỉ vào chính mình. Nếu như ngươi lấy thân phận Liễu đại thiếu gia đến hỏi ta, vậy thì ngay từ đầu chúng ta đã là nước giếng không phạm nước sông, ta làm cái gì cũng không cần khai báo với ngươi, về phần ngươi nói ta làm mất mặt mũi Liễu gia, này chẳng phải ngươi cũng đến kỹ viện sao, nếu nói làm mất mặt Liễu gia thì ngươi cũng có một phần, hai ngươi chúng ta cũng xem như giống nhau."
Liễu Vân Hiên tức giận không kìm được, "Ngụy biện! Tất cả đều là ngụy biện!"
"Nếu ngươi lấy thân phận huynh trưởng đến hỏi ta chuyện này, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, không phải ta muốn đến kỹ viện thanh lâu mà là có người mời ta tới bàn chuyện làm ăn, địa điểm là người ta chọn, ta dù không thích cũng phải tới, chuyện hợp tác đàm phán không thành, lúc ta xuống lầu vừa vặn gặp ngươi. Nhìn phân lượng ngươi là huynh trưởng của ta, ta cũng hảo tâm khuyên ngươi một câu, tuổi trẻ tốt nhất đừng có đến thanh lâu kỹ viện mà lêu lổng, nếu để cha biết được sẽ không vui, còn có, tuổi nhỏ mà ở mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt này lăn lộn, thân thể sớm muộn mệt chết, thất thân còn không nói, chẳng may để mắc bệnh hoa liễu, thần y cũng không cứu được ngươi đâu." Vân Thù nghiêm túc nói, giọng điệu đều đều vững chắc, "Tuổi trẻ không biết tinh lực trân quý, già rồi mới rơi lệ cũng muộn rồi, cẩn thận sau này không làm người tài ba được, cha vẫn có kỳ vọng rất lớn vào ngươi. Mấy người vừa rồi cũng không phải người đứng đắn gì, bất quá chỉ là mấy hồ bằng cẩu hữu thôi, ngươi nếu có thừa tâm tư cùng mấy người này làm mấy chuyện không nên thân, chẳng bằng tận dụng thời gian và tinh lực mà đi đọc sách thì hơn."
Mặt Liễu Vân Hiên đỏ bừng lên, hắn không biết rốt cuộc mình tức đến đỏ mặt hay là bị mấy lời Vân Thù vừa nói làm cho đỏ mặt nữa. Nàng một cô nương gia lại dám đứng trước mặt hắn nói ra mấy lời thế này, không thấy xấu hổ sao.
Đừng nói là Liễu Vân Hiên mà ngay cả Cẩm Sắt mặt cũng đỏ sắp nhỏ ra máu, nàng kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, vẫn biết trước giờ tiểu thư luôn có mấy suy nghĩ khác người, nhưng cũng không nghĩ đến tiểu thư có thể nói ra chuyện khác người đến mức này, lời như thế cho dù là phu nhân cũng không dám nói người ta như thế, tiểu thư đúng là...
Tạ Hoài Ẩn vẫn luôn ngồi ở bên ngoài mành xe, vốn dĩ hắn cũng không muốn nhiều chuyện nhưng nghĩ đến bộ dáng như muốn ăn thịt người của Liễu Vân Hiên vừa rồi, hắn dù đang lo lắng tình cảnh Vân Thù cũng nghe ra được mối quan hệ của huynh muội họ không quá thân thiết, vừa xong cũng thật là như thế. Lúc Liễu Vân Hiên kéo tay Vân Thù cũng nhìn ra hắn không coi nàng như muội muội của mình mà thương tiếc, hai người nhìn thế nào cũng thấy như không vừa mắt nhau. Tạ Hoài Ẩn suy nghĩ tới lui cũng quyết định vào trong xe ngựa, dù sao Liễu Vân Hiên cũng là nam tử, nếu hắn tức đến hồ đồ không chừng sẽ động thủ với Vân Thù, hắn cảm thấy mình dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng thời điểm hắn đang định xốc mành lên mà xông vào, lại cảm thấy bầu không khí bên trong so với hắn tưởng tượng có vẻ hơi quỷ dị, không có dương cung bạt kiếm cũng không có đấu nhau người chết ta sống, chỉ có Liễu Vân Hiên vẻ mặt choáng váng, cùng với tiểu nha hoàn Cẩm Sắt cũng không khá hơn.
Liễu Vân Hiên dường như khiếp sợ đến tột đỉnh, thậm chí không thèm đếm xỉa đến Tạ Hoài Ẩn vừa mới vào xe, hắn chỉ vào Vân Thù nói: "Ngươi đang xúc phạm bổn thiếu gia sao!"
Vân Thù mỉm cười, mấy câu nàng vừa nói chẳng qua là thật lòng khuyên bảo mà thôi, nam nhân này trẻ tuổi nên không coi trọng sức khỏe chính mình nhưng đợi đến lúc già rồi mới lộ ra tật nọ tật kia, hơn nữa mấy cô nương trong hoa lâu này đều là thân thể ngàn người cùng ngủ, môi đỏ vạn người cùng hôn, thân thể này mà động vào cũng không biết có bị nhiễm cái bệnh kín nào không, nếu thật sự dính phải bệnh gì, nhất là cái bệnh giang mai kia, thời đại này lại không có Penicilin, chẳng lẽ muốn nàng vì hắn mà nghiên cứu Penicilin, Penicilin muốn tiêm cũng phải thử nghiệm trước, chẳng may gặp phải người bị dị ứng thì xong đời.
"Chẳng qua lời thật thì khó nghe thôi, ít nhất phong lưu so với hạ lưu thì vẫn tốt hơn", Vân Thù nhìn Liễu Vân Hiên nói, "Ta nhớ rõ ngươi là một tài tử phong lưu, cũng không phải là một tên hạ lưu, tự mình phải biết quý trọng thanh danh của mình, chớ để người làm bẩn mới đúng."
Liễu Vân Hiên vẫn còn đang tức giận, lại không biết phải dùng biện pháp gì với nàng, hắn run run nửa ngày sau mới lại hướng nàng nói: "Ta muốn nói chuyện hôm nay cho phụ thân, để xem phụ thân làm sao trừng phạt ngươi!"
Vân Thù hơi hơi nhíu mày, nàng nhìn Liễu Vân Hiên chân thành nói: "Ta nói này Liễu đại thiếu gia, ngươi chưa cai sữa sao? Nói không lại người khác thì về mách phụ thân, ngươi còn mong chờ cha làm chủ cho ngươi sao, vẫn là trông ngóng cha giáo huấn ta một trận, ngươi sẽ không ấu trĩ như vậy đi?"
Con hàng này còn xem mình là học sinh tiểu học sao, động một cái là lại nói câu "Ta muốn nói cho cha ta biết", đến lúc đó có phải hay không còn muốn nói một câu "Cha còn muốn bà nội hơn ta" ?
"Ta chính là không sợ ngươi nói, nhưng ngươi có chắc sau khi nói xong thì ngươi đuối lý hay là ta đuối lý hơn?" Vân Thù buồn cười nói, "Bên người ta có Cẩm Sắt cùng Tấn vương làm chứng, ta tới Bách Hoa lâu này đều là nói chuyện làm ăn, chuyện gì khác cũng không làm, còn ngươi, ngươi cùng mấy hồ bằng cẩu hữu tới thanh lâu uống rượu chơi gái, ngươi cảm thấy cha sẽ trực tiếp đánh gãy chân ngươi hay là ta?"
Lúc này Liễu Vân Hiên mới chú ý đến trong xe ngựa trừ ba người bọn họ còn có thêm một người nữa, chỉ thấy người nọ mặc bố y bình thường của nô bộc, hơi khép nép ngồi một bên, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa quẫn bách, hắn còn đang cho rằng người nọ là gã sai vặt trong phủ, vừa định quát lớn một tiếng để hắn cút ra đằng trước thì lại nhìn kĩ một chút, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.
"Tấn vương điện hạ!"
Liễu Vân Hiên đã từng tham gia cung yến, đối với gương mặt Tạ Hoài Ẩn cũng có chút quen thuộc, lúc nãy chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ cẩn thận nhìn kỹ lại hắn lập tức nhận ra. Liễu Vân Hiên vốn định hành lễ, nhưng trong xe ngựa chật chội, bốn người bọn họ ngồi vào cảm giác càng chật chội hơn, hắn có muốn hành lễ cũng hơi khó.
Tạ Hoài Ẩn nhìn thấy Liễu Vân Hiên khó xử, vội vàng khoát tay nói: "Liễu công tử khách khí, không cần đa lễ như vậy."
Liễu Vân Hiên nghe Tạ Hoài Ẩn nói vậy cũng thu lại ý muốn hành lễ, trong đầu lặp lại lời Vân Thù vừa nói, hiện giờ nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn trong này, cũng tin lời Vân Thù vừa nói là thật, nàng thật sự đi bàn chuyện làm ăn, hơn nữa cùng đi không chỉ có Cẩm Sắt mà còn có cả Tấn vương điện hạ, hắn vừa rồi quá tức giận, chỉ mơ hồ nhìn thấy đằng sau Vân Thù có một gã sai vặt, nếu hắn đủ bình tĩnh cũng đã sớm phát hiện ra gã sai vặt đó chính là Tấn vương.
"Tấn vương điện hạ vừa rồi...vừa rồi thật sự là cùng xá muội đi bàn chuyện làm ăn?" Liễu Vân Hiên vẫn còn vài phần chần chờ hỏi, hai từ "xá muội" nghe thế nào cũng giống như từ trong lỗ mũi phát ra. Liễu Vân Hiên vốn cũng không muốn dùng hai từ này thay thế Vân Thù, nhưng người trước mặt là Tấn vương, hắn vẫn không thể không dùng hai chữ này, dù sao muội muội này cũng là người Liễu gia bọn họ, trước mặt người ngoài không hòa thuận, cũng chỉ khiến người ta chê cười mà thôi.
"Chính xác là như thế."
Tạ Hoài Ẩn gật gật đầu, hắn cố bày ra vẻ mặt bình thường, nhìn sang Vân Thù đang bình tĩnh như không có chuyện gì, lại nhìn thoáng qua Liễu Vân Hiên vừa mới nghe được câu trả lời mà lại càng bất an kia một cái, trong lòng hắn cũng thật phức tạp, ngũ vị tạp trần, hắn còn cho rằng Liễu Vân Hiên gây bất lợi với Vân Thù, mình lại có cơ hội làm anh hùng cứu mĩ nhân, nhưng nhìn tình cảnh này, hắn hình như là vừa cứu vớt được Liễu Vân Hiên thì đúng hơn.
Liễu đại thiếu gia này không biết đời trước đã thắp bao nhiêu nén nhang mà kiếp này mới gặp phải cái muội tử lợi hại như vậy a...
Liễu Vân Hiên thấy Tạ Hoài Ẩn nhìn mình, trong mắt còn có vẻ thương xót, gương mặt thanh tú vặn vẹo như quả mướp đắng. Hắn nghĩ Vân Thù nhất định sẽ không bỏ qua, đây chính là cơ hội ở trước mặt phụ thân mà mạnh mẽ đạp hắn một cước, dựa vào tính cách Vân Thù sao có thể buông tha hắn?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.