Chương trước
Chương sau
Vân Thù nhìn ánh mắt Liễu Vân Hiên đang nhìn mình, thấy rõ vài phần nghi kỵ cùng sợ hãi trong đó, nàng còn không biết hắn đang nghĩ gì sao, với hắn mà nói thì mình có khác gì hồng thủy mãnh thú, khắp nơi tính kế hắn đâu.
Kỳ thật nàng lấy đâu tinh lực mà suốt ngày đi tính kế chuyện của hắn, nếu lúc trước Phó ma ma không làm quá mức, nàng cũng sẽ không trừng trị bà ta, hơn nữa hiện tại ở Liễu gia nếu bọn hạ nhân không gây chuyện ngu ngốc, nàng cũng không rảnh mà đi khó xử người khác, phải xem chính bọn họ có nghĩ thông hay không thôi.
Tạ Hoài Ẩn cảm thấy không khí giữa hai huynh muội này hơi hơi cổ quái, nhưng hắn cũng không tiện nói gì thêm, hắn cũng vừa mới vào xe ngựa, bây giờ mà ra ngoài cũng không thỏa đáng lắm, hắn chỉ đành ngồi im một chỗ mà nhìn, một câu cũng không nói.
Lúc Vân Thù bị Liễu Vân Hiên lôi ra cửa, Bách Hoa lâu và mấy chuyện loạn thất bát tao ở đó vẫn diễn ra bình thường, không có vì chuyện mới phát sinh mà gián đoạn, ngay cả mấy người lôi kéo Liễu Vân Hiên đến thanh lâu cũng cười đùa như thường, không quá để tâm chuyện này, thật ra, có thể nhìn thấy Liễu đại tài tử mất mặt đã làm bọn họ phấn chấn không thôi, ai bảo bình thường Liễu Vân Hiên lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt cao ngạo đó làm gì, ai ngờ hôm nay bọn hắn lại được chứng kiến một chuyện đáng chê cười này, xem như kiếm lại chút vốn liếng đi.
Bọn họ vừa cười đùa vừa kéo nhau thẳng đến ghế lô, mấy người này là khách quen ở đây, đối với nơi này thuộc như lòng bàn tay, bộ dáng như đang đi trong sân nhà mình.
Cùng lúc đó, ở trong một gian ghế lô trên lầu ba, cửa phòng hơi mở ra, có người đang đứng ở tay vịn cầu thang xem hết cảnh tượng vừa phát sinh bên dưới, vẻ mặt có chút hứng thú, bên cạnh hắn có một người hầu đang cung kính đứng đó.
“Gọi Tiền Hạ Lan đến đây.” Hắn nhẹ giọng phân phó, vẻ mặt lộ ra biểu tình không cho phép người cự tuyệt.
Người hầu đáp lời, đi ra ngoài, chỉ một lát đã dẫn theo Tiền Hạ Lan vào, Tiền Hạ Lan mắt không giấu nổi sợ hãi theo người hầu vào cửa, tuyệt đối không nhìn ra khí thế hùng hăng vừa rồi đối với Vân Thù, trông bộ dáng hắn như chuột thấy mèo, có chút kính sợ, còn có chút hoang mang.
“Chủ tử.” Tiền Hạ Lan cung kình đứng một bên, hạ giọng nói.
“Đàm phán không thành?” Người nọ trầm giọng nói, không nhìn ra được hắn rốt cuộc đang cao hứng hay mất hứng.
Tiền Hạ Lan nghe người nọ hỏi, trong đầu đắn đo một lát cũng không nghĩ ra chủ tử nhà mình có ý gì, chỉ nơm nớp lo sợ trả lời: “Chủ tử, nha đầu Liễu gia kia là cái người không biết điều, nói thế nào cũng không chịu nhả ra, nha đầu kia nhất quyết muốn một mình độc chiếm cọc làm ăn này, theo tiểu nhân thấy, có tiếp tục đàm phán cũng vô nghĩa.”
Tiền Hạ Lan lập tức kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ vừa rồi, toàn bộ đều đổ lên đầu Vân Thù, hoàn toàn không đề cập đến thái độ của mình.
Đèn trong phòng không sáng lắm, ghế lô này lại ở nơi hẻo lánh, lúc này so với bình thường lại càng âm u hơn, người nọ hoàn toàn ẩn trong bóng tối, gần như cùng bóng đêm dung hợp lại, nếu không phải vẫn nghe thấy tiếng hít thở bên trong và bóng người mờ mờ dưới ánh đèn thì có khi người ta quên mất trong phòng này còn có một người tồn tại.
“Tiền Hạ Lan, mấy năm nay ngươi cũng kiếm được không ít chỗ tốt đúng không?” Người nọ thản nhiên nói một câu, trong giọng nói ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương, “Cho nên đã bắt đầu diễu võ dương oai? Hay là ngươi cho rằng bây giờ mình tài đại khí thô, không còn để người nào đó vào mắt nữa rồi?”
Tiền Hạ Lan nghe người nọ nói như vậy, vội vàng quỳ xuống, cả người run run, giọng nói có chút khẩn cầu, “Chủ tử, tiểu nhân không dám. Tiểu nhân thật sự không dám.”
Trong bóng tối truyền đến một tiếng hừ lạnh, làm cho Tiền Hạ Lan nổi da gà toàn thân, hắn quỳ trên mặt đất run rẩy, một câu cũng không nói nên lời, chỉ cầu chủ tử hết giận.
“Ngươi vừa nói, nha đầu kia không đồng ý sao?” Giọng nói kia trầm trầm, “Nha đầu này cũng là người trầm ổn, nếu lúc nãy nghe mấy lời ngon ngọt mà đồng ý cho ngươi tham gia, chỉ sợ nàng ta cũng không quá thông tuệ. Nhưng, nàng ta không chịu, ngươi càng phải nghĩ cách cho nàng ta chịu, dù nàng ta vẫn cố chấp không đồng ý, thì làm cho người nhà nàng ta phải đồng ý.”
Tiền Hạ Lan nghe chủ nhân nói vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn chủ tử nhà mình, “Chủ tử, ý người là…?”
“Lúc nãy Liễu thiếu gia vừa đến đây, nghe nói Liễu thiếu gia này cũng là một đại tài tử, theo ngươi, Cầm Khanh trong lâu này thế nào?”
Tiền Hạ Lan nghe vậy, cũng đã hiểu rõ ý tứ của chủ nhân, hắn là muốn Cầm Khanh quyến rũ Liễu Vân Hiên, dụ hắn vào tròng, nhưng Tiền Hạ Lan vẫn có chút không chắc chắn, chần chừ nói: "Chủ tử, Cầm Khanh cô nương là do chúng ta dốc toàn lực mới bồi dưỡng ra, dùng để kiếm càng nhiều lợi ích cho Bách Hoa lâu, giờ đột nhiên lấy cái cây rụng tiền này ra, có vẻ mất nhiều hơn được..."
Tiền Hạ Lan thật sự không nỡ lấy Cầm Khanh ra, dung mạo của nàng cho dù có nói là khuynh sắc khuynh thành cũng không đủ, cầm kỳ thư họa càng là nhất đẳng, mấy năm nay thanh danh ngày càng lan rộng, thậm chí cũng không thiếu vương công đại thần hướng đến tên tuổi của nàng mà tới, hắn còn muốn tổ chức đại hội ngắm hoa, lúc đó mới đem nàng ra mắt công chúng, làm cho giá trị con người nàng lại càng nâng cao hơn nữa, bây giờ chủ nhân lại muốn đem nàng ra, đây là tự nhiên muốn lãng phí một nữ tử quốc sắc thiên hương để tiện nghi cho tiểu tử kia sao.
"Chẳng qua là một kỹ nữ, không có người này thì còn người khác, nếu Cầm Khanh một chút bản lĩnh cũng không có, nàng ta cũng không đáng giá đứng đầu bảng trong Bách Hoa lâu này, nên đuổi đi sớm cho khuất mắt." Người nọ chậm rãi nói, trong giọng nói không có nửa điểm thương tiếc, chỉ toàn là lạnh lùng tàn khốc, "Đi nói cho Cầm Khanh biết, ta mặc kệ nàng ta làm thế nào, dùng thủ đoạn cũng tốt, dùng thân thể cũng xong, nếu không làm cho tiểu tử kia thần hồn điên đảo, nàng ta cũng không cần xuất hiện trong Bách Hoa lâu này nữa, ta sẽ lập tức đưa nàng ta tới khách điếm ở biên quan."
Tiền Hạ Lan nghe hắn nói vậy, tim đập mạnh một cái, khách điếm ở biên quan có nghĩa là gì, người bên ngoài có thể không rõ ràng, nhưng sao hắn lại không biết, đây cũng không phải là có ý định thả người. Ở triều Đại Khánh, phạm nhân không bị xử tử thì đều bị đày đi biên quan, mà khách điếm ở biên quan vì ít người lui tới nên cũng ngầm kiêm luôn việc kinh doanh xác thịt, chủ tử nói vậy có lẽ là muốn quăng Cầm Khanh đến cái loại địa phương đau khổ đấy đi, cái nơi đó lấy đâu ra "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng." (*) chứ, cái nơi khỉ ho cò gáy đấy nhìn trước nhìn sau cũng chả có ai, chỉ có năm tháng đằng đẳng thê lương, người người đều mang một vẻ bi thương mà sống qua ngày, đó nào phải nơi mà một nữ tử trẻ tuổi nên đến. Đừng nói là một hai năm, ở đó một tháng cũng không chịu được.
(*) Trích trong bài “Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương”:

Nguyên văn: 畢竟西湖六月中,
風光不與四時同。
接天蓮葉無窮碧,
映日荷花別樣紅。

Bản dịch: Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,
Phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.
Chỉ là chủ tử đã nói như vậy, cũng biết là người đã hạ quyết tâm rồi, hắn cũng biết rõ chủ tử là người quyết đoán, đã ra quyết định thì rất khó thay đổi, cho dù bây giờ hắn có nói rách mép cũng không chăc đã lay chuyển được, hắn có luyến tiếc cái cây rụng tiền này thế nào đi nữa, thì chỉ cần chủ tử nói một câu, hắn cũng chả dám nói thêm một câu.
"Nhưng chủ tử, nha đầu kia rất cứng đầu, là người không biết sợ ai, nàng ta sẽ đồng ý sao?" Tiền Hạ Lan vẫn cảm thấy hắn đang làm một vụ buôn bán lỗ vốn, "Hơn nữa chủ tử, chúng ta đang làm ăn tốt đẹp, cũng không nhất thiết phải đi tranh đoạt cùng nha đầu kia..."
Tiền Hạ Lan đang nói đột ngột dừng lại, không phải hắn không muốn nói tiếp, mà có một thanh chủy thủ đang kề trước mặt, ngay cạnh đầu gối hắn, chỉ kém một chút là có thể lấy của hắn một miếng da, nếu vừa nãy chủy thủ này gần hơn một tấc, chỉ sợ lúc này bị thủng một lỗ không phải là sàn gỗ này mà chính là đầu gối của hắn.
Hắn biết điều im như ve sầu mùa đông, nửa tiếng cũng không dám kêu, trong mắt người đời, hắn là một đại thương nhân, nhưng trong mắt chủ tử, hắn cũng chẳng to hơn con kiến dưới đất là bao, nhấc tay một cái là đủ bóp chết hắn, ngày mai lập tức có người khác thay thế vị trí hắn.
"Ếch ngồi đáy giếng!" Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên, "Đợi đến lúc cái đầu gỗ của ngươi hiểu ra, có khi mặt trời phải mọc đằng tây rồi. Ta bảo ngươi làm thì cứ làm đi, nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì!"
Tiền Hạ Lan cung kính gật đầu, lúc này hắn nào dám nói gì nữa, chỉ sợ nói nhiều thì sai nhiều, nên nói ít vài câu mới tốt.
"Chuyện này có thành hay không, còn phải xem Liễu thiếu gia này có giá trị bao nhiêu, địa vị hắn ở Liễu gia lại nặng mấy cân mấy lượng."
Tiền Hạ Lan ở một bên nghe chủ tử nói, lại càng thấy không nắm chắc, địa vị đại thiếu gia này ở Liễu gia, tùy tiện ra đường hỏi một người nào cũng biết được, trước mặt Liễu Ngự sử hắn là con ruột nhưng có khác gì con nuôi đâu, một chút địa vị cũng không có, còn chẳng bằng đứa con riêng mới vào cửa!
Hơn nữa, quan hệ giữa Liễu gia đại thiếu gia với nha đầu kia ai mà biết có tốt hay không chứ, bọn họ gần như chả nói gì với nhau, giờ lại muốn xuống tay từ chỗ Liễu Vân Hiên, hắn thật sự cảm thấy chủ tử nhà mình ra tay sai chỗ rồi, chắc là chủ tử mới vừa trở lại Ung đô, có nhiều chuyện còn không hiểu rõ ràng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.