🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạc Trạch Lăng ôm khư khư cô trong lòng mình cho đến nhà vẫn không buông tay, tâm trạng phức tạp này cũng không biết là loại cảm xúc gì vừa giày vò người khác vừa khiến người khác tò mò muốn nếm thử.

Đặt cô nằm lên giường anh muốn gọi Tần Bắc Yên đến nhưng không được dù sao anh ta cũng là đàn ông lỡ như có chuyện gì anh sẽ giết anh ta mất.

Nếu anh dùng cách truyền thống thì chẳng khác nào tiểu nhân thừa nước đục thả câu đâu chứ.

“Mẹ kiếp! Thẩm Dược em nói xem tôi phải làm gì đây.” Anh vò đầu bức tại cảm xúc trở nên hổn loạn.

Còn chưa kịp để anh định hình thì trong cơn mơ hồ đầu óc không tỉnh táo Thẩm Dược nắm lấy tay anh kéo nhẹ một cái, không biết là do cô có sức lực hay là do anh không chú ý nên bất cẩn.

Bạc Trạch Lăng ngã nằm lên người cô, chiếc váy của cô xộc xệch da thịt trắng noãn lộ ra trước mắt anh làm anh đơ người nhìn cô nuốt nước bọt.

Vén tóc cô ra sau gáy anh chậm rãi lên tiếng “Tôi làm tiểu nhân vì em vậy.” Dứt câu anh áp môi mình lên môi cô mà hôn, lưỡi anh dễ dàng vào được khoang miệng của cô.

Thẩm Dược mắt nhắm lại không nhìn được tình cảnh hiện tại cô cứ như tìm được nguồn nước cho cổ họng khô khốc của mình mà đáp lại anh một cách nhiệt tình, cơ thể anh vì sự nhiệt tình của cô mà không kiềm được mà nóng lên.

Hồn từ môi anh lại di chuyển đến hõm cổ cô mỗi nơi mỗi anh đi qua đều để lại dấu hôn trên người cô, tay anh cởi bỏ chiếc váy vướng víu và quần áo cản trở trên người cả hai.

“Khó chịu quá..ưm..” Thẩm Dược dưới thân ảnh không ngừng cựa quậy vô tình động chạm mà khiêu khích.

Hai mắt Bạc Trạch Lăng mở to “Sáng mai tỉnh lại em đừng hối hận, ba ngày tới của em không cần xuống giường.”



Bạc Trạch Lăng nói xong thì di chuyển vào bên trong cô, anh di chuyển chậm rãi rồi tốc độ tăng dần, anh nắm lấy chân trái của cô vắt lên vai mình rồi di chuyển nhanh vào bên trong.

Cơn đau ập đến khiến cô bật khóc nức nở dưới thân anh “Hức...đau quá, Trạch Lăng anh mau đi ra đi đau chết đi được.” Cô lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm lại

nước mắt theo khoé mắt cô lăn dài trên má.

Nghe cô nói anh thật sự muốn tức chết “Em khó chịu tôi giúp em, bây giờ em muốn bỏ con giữa chợ cũng không được.”

“Em càng khóc tôi lại càng thấy xinh đẹp đấy, khóc nhiều một chút.”

Cô ở dưới thân anh không phân biệt được đâu là thật đâu là giả mơ hồ cảm nhận khoái cảm mà anh mang lại để giải quyết sự khó chịu trong người mình, Thẩm Dược lần này bị bỏ thuốc cô chủ động hơn rất nhiều so với lần trước.

Vươn tay kéo lấy đầu anh xuống áp sát mặt mình mà hôn lấy, tay cô luồng vào trong mái tóc rũ xuống che đi tầm mắt của anh. Bạc Trạch Lăng không chịu được anh liền dày vò cô liên tục không buông tha, cô mệt rồi anh sẽ làm chậm lại.

Hết mệt anh liền khiến cô không kịp thở, cô càng khóc anh càng làm mạnh hơn để cô khóc dưới thân mình tựa như một bức tranh đẹp đến mức không muốn rời mắt.

“Khóc cũng đẹp thật.”

Anh ôm lấy cô trong lòng bên dưới vẫn di chuyển không biết đã bao nhiêu lần phóng thích vào người cô, cô có cầu xin anh cũng giả vờ không nghe thấy, cứ thế mà đổi tư thế liên tục.



Hết bàn trang điểm lại đến sofa rồi lại di chuyển đến phòng tắm, chân cô đi không nổi nữa anh liền nhấc hai chân cô bấu chặt vào hông của mình mà di chuyển đi lung tung trong phòng.

Đến khi mặt trời lên, ánh nắng bắt đầu chiếu sáng căn phòng qua tấm rèm cửa sổ anh lần nữa phóng thích vào bên trong cô rồi mới nằm lăn ra bên cạnh cô kéo cô ôm vào trong lòng mình.

Hôm nay xem ra anh không thể đến công ty rồi, anh thật sự không biết nên trách Bạch Hạ hay cảm ơn cô ta đây nhỉ? Rõ ràng cô ta bỏ thuốc với mục đích gì anh không biết nhưng mục đích của cô ta cuối cùng vẫn không làm được.

Thẩm Dược mệt mỏi mặc kệ cô ngủ quên từ khi nào cũng chẳng hay cứ thế tựa vào lòng anh mà ngủ ngon lành, không ghét bỏ cũng không né tránh lần này cơ thể cô đã hoàn toàn chấp nhận Bạc Trạch Lăng.

“Ngủ ngon.”

Cô cọ cọ mặt vào lòng anh khế “Ưmm~” một cái, cả hai người đều không mặc quần áo da thịt nóng hổi cọ vào nhau làm ảnh chỉ biết cắn răn chịu đựng vì cô buồn ngủ.

Bạc Trạch Lăng tay đặt ở eo nhỏ của cô kéo sát vào người anh, cắm đặt lên đỉnh đầu cô “Tỉnh lại rồi đừng nói tôi thừa nước đục thả câu đấy”

Ánh sáng có chiếu đến thì cả hai người vẫn ôm nhau ngủ, anh dùng tay che đi ánh nắng chiếu đến mặt cô một cách vô thức, Thẩm Dược như con thỏ ngỏ ngoan ngoãn ở trong lòng anh mà ngủ ngon lành không chút bất an ngược lại rất oan toàn.

Công ty anh không đến, cô cũng chẳng có sức đâu mà đến phòng tranh bữa, Bạch Hạ dùng loại hương mạnh nhất cho nên tác dụng phụ cũng đã xảy ra chính là sức chịu đựng của cô cao hơn những gì cô ta nghĩ và thuốc không thể tác động lên anh.

Chỉ khi cô ta chạm vào người anh, thì cảm giác bài xích rất rõ rệt nhưng mùi hương cô ta vô cùng lạ lẫm.

Đợi khi cô tỉnh lại anh nhất định sẽ nới với mẹ để bà ấy giáo huấn cho Bạc Dương Tự nột trận. Nếu bà ấy không giáo huấn được anh sẽ tự mình giết chết anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.