Cả người Bạc Trạch Lăng toả ra sát khí anh đi về phía cô đã đi, con người của anh như biến thành người khác.
Vừa rồi là giọng của Bạch Hạ, chắc chắn gây sự với Thẩm Dược anh còn nghe thấy cô tức giận như vậy chắc chắn có chuyện rồi.
Bạch Hạ nhất quyết không buông tay cô, cô ta muốn nói rõ mọi chuyện ý của cô là gì khi nhắc về Bạc Dương Tự và Lý Ái Vân, cô ta muốn biết rằng đó có phải sự thật không.
Nhưng cô thật sự rất khó chịu cả cơ thể càng lúc càng nóng lên, cô dùng sức lực rút tay ra khỏi tay cô ta, tức giận đến mức không còn lý trí cô ta liền tiện tay đẩy Thẩm Dược ngã ra nền gạch lạnh lẽo.
Đúng lúc Bạc Trạch Lăng vừa đến thì toàn bộ đều bị anh nhìn thấy, còn nhìn ra được biểu cảm khác thường của cô anh vội đi đến bước chân cũng trở nên nhanh hơn củi người đỡ lấy Thẩm Dược ôm cô vào lòng mình.
Hơi thở nóng hổi phả vào người anh, tay anh đặt ở eo cô giữ chặt người của mình.
“Có đau không?”
Thẩm Dược không đáp lại cô dựa vào người anh, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Ngược lại vừa nhìn thấy anh Bạch Hạ liền tái mét cắt không còn giọt máu, cô ta không nghĩ cô lại yếu như vậy chỉ đẩy nhẹ một cái đã ngã rồi lần trước gặp đâu phải thế này.
“Là cô ta tự ngã không phải tại tôi.” Bước chân của Bạch Hạ vô thức lùi lại lưng đập vào tường.
Anh nhìn chằm chằm cô ta, cơn phẩn nộ cũng không kiềm chế được mà khế nhấc cô lên, anh đi đến trước mặt của cô ta lạnh lẽo lên tiếng “Tay nào của cô chạm vào cô ấy?”
“Tôi không có, là do cô ta xui xẻo đụng trúng tôi nên mới ngã như thế.”
Khoé môi anh nhếch lên, đôi mắt như hai viên đạn ghim vào người trước mặt, tận mắt anh nhìn thấy mà người phụ nữ này cũng chối được, cô ta ở bên cạnh Bạc Dương Tự nhiều quá cho nên bị ngu rồi sao?
Anh ta lại chọn trúng một phế vật như vậy thảo nào lại chạy đi tìm một người như Lý Ái Vân bù vào, người có tiền không có não, người có não lại không có tiền.
“Không nói thật?”
“Bẻ cả hai tay là được.”
Vừa dứt câu tay còn lại của anh đã vươn ra chụp lấy cánh tay của cô ta di chuyển đến bàn tay bẻ ngược về phía sau, anh dùng lực mạnh đến mức có thể nghe tiếng xương gãy bên tai.
Bạch Hạ đau đớn hét lên “Aaaaa!”
Nhưng lí trí của Bạc Trạch Lăng đã mất từ khi nhìn thấy Thẩm Dược yếu ớt dựa vào mình, anh nhanh tay cầm lấy tay còn lại của Bạch Hạ tiếp tục bé ngược về phía sau khiến cả hai tay đề có ngón tay bị gãy.
Sợ tiếng hét ảnh hưởng đến Thẩm Dược Bạc Trạch Lăng đã ghì chặt đầu cô vào lòng mình tay che đi tai cô để giảm bớt âm thanh tác động đến, âm thanh bẩn thiểu này sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Bạc Dương Tự lúc này đi đến anh ta nhìn thấy liền đi đến bảo vệ người của mình “Mày làm gì vậy hả.” Nếu để Bạch Hạ một mình thì anh ta còn mặt mũi nhìn người khác sao.
“Mẹ kiếp! Anh tự đi mà hỏi lại con đàn bà ngu của anh đi, cô ta làm gì người của tôi...”
“Bạc Dương Tự! tôi có giới hạn của tôi là người của anh ra tay trước nếu không nói chuyện rõ ràng tôi cắt cả lưỡi anh cho chó ăn”
Anh vừa định bước đến đối diện với Bạc Dương Tự thì cô đã lên tiếng gọi anh.
“Về nhà, khó chịu quá...hức.
Thẩm Dược mở đôi mắt mơ hồ nhìn lấy anh, cô thật sự muốn về nhà cơ thể khó chịu không chịu được, biểu hiện của cô khiến anh nảy sinh nghi ngờ không phải là bị bỏ thuốc đấy chứ nhưng anh đâu cho cô uống rượu với ai.
Bạc Trạch Lăng cởi bỏ áo vest bên ngoài mới đắp lên người của cô rồi bế lên, tay anh vừa chạm vào Bạch Hạ không muốn chạm vào cô. Bế cô trong lòng trái tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn, đến mức anh cũng bắt đầu nghi hoặc vấn đề.
Đôi mắt quét sang Bạch Hạ chắc chắn là cô ta dùng hương, anh đã từng bị mùi hương này của Lý Ái Vân làm cho phát điên nhưng may thật lúc đó Tần Bắc Yên đến xem cho anh rồi bắt anh ngâm nước lạnh.
Di chuyển đôi mắt sang Bạc Dương Tự “Chuyện này chưa xong đâu, anh và con điên này tự đi mà giải thích với mẹ, bà ấy coi trọng Thẩm Dược còn hơn cả tôi mà hai người lại động vào cô ấy.”
Nói xong tay cô cũng nắm lấy vạt cổ áo anh nhẹ nhàng giật mấy cái, đầu bắt đầu cọ vào người anh khiến anh cũng nuốt nước bọt mà nhanh chóng bế cô rời khỏi nhà hàng.
Cô có lẽ đã dính hướng của cô ta từ khi chạm vào rồi, lại cả buổi ở gần cô ta như vậy nếu là anh có lẽ sẽ phát điên mất thứ chết tiệt này có thể giết chết người khác nếu không giải quyết nhanh.
Kiều Dật Hiên nhìn thấy anh vội vã ôm cô rời đi gấp gáp như vậy liền nhíu mày nhìn sang Tần Bắc Yên rồi cả hai lại nhìn về phía mà Bạc Trạch Lăng vừa bế Thẩm Dược bước ra.
Nhìn thấy Bạc Dương Tự đang đứng cùng người phụ nữ của anh ta, sắc mặt của người phụ nữ kia cũng đau đớn đến mức tái xanh cô ta ôm tay nhưng lại rất lạ khoảng cách xa quá không thể nhìn rõ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]