🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Du tuy là do gia đình sắp đặt nhưng cũng không ghét bỏ cô gái sẽ trở thành vợ mình, thậm chí anh còn lo lắng và chăm sóc cô ấy rất cẩn thận. Khi đứng trên lễ đường cả hai người vẫn rất giống cặp đôi yêu nhau rồi mới kết hôn, mọi người đều vui vẻ chúc nừng.

Bên dưới Thẩm Dược đến dự hôn lễ cùng Bạc Trạch Lăng chiếc váy lụa xẻ cổ chữ v được anh lựa chọn rồi cho người mang đến. Cô lúc đầu phản đối không đồng ý như thế Bạc Trạch Lăng liền nói không cho cô đi.

Tay anh đặt ở eo cô tay còn lại cầm lấy ly rượu vang, ánh mắt hướng về phía Tần Du đang làm lễ liền ghé vào tai cô nói nhỏ “Em có đau lòng không?”

“Nếu em đau lòng thì lần này anh định phế chân em sao?” Thẩm Dược mệt mỏi với mấy câu hỏi này của anh một ngày anh không gây sự thì ăn không ngon à.

Còn chưa kịp trả lời cô thì Đường Tiểu Tranh từ xa chạy đến gọi cô “Chị Vân Tich..."

Quay đầu nghe theo hướng người gọi tên mình cô liền mỉm cười đôi tay vẫn còn quấn băng gạt khẽ để ra phía sau giảm sự chú ý của Đường Tiểu Tranh.

“Tranh Tranh!”

“Đây là?” Đường Tiểu Tranh nhìn thấy anh liền thắc mắc.

Bạc Trạch Lăng nhanh chóng trả lời hộ Thẩm Dược khi cô còn đang không biết nói thế nào “Là chồng cô ấy.”

Cô nàng nghe xong liền à một cái rồi thôi, nhìn vào ánh mắt chết chốc của anh liền rùng mình một cái cô nàng sợ bản thân làm phiền liền chạy tìm chổ trốn trước khi gặp hoạ, nhìn cái người này chẳng phải người tốt lành gì.

“Chị Vân Tịch, em chỉ đến chào hỏi thôi em còn có việc m đi trước đây nhé, tạm biệt chị bảo trọng” Dứt câu cô nàng liền vội vã rời đi để lại Thẩm Dược ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn sang anh.

Thì bắt gặp biểu cảm của anh vô cùng khó coi nếu là cô cô cũng sẽ bỏ chạy mất.



Nhưng Bạc Trạch Lăng anh là đang thắc mắc tại sao cô bé đó lại gọi cô là Vân Tịch? Lần trước khi đến cô nhi viện ở ngoại ô cũng nghe cô bé nào đó gọi cô như vậy. Không phải tên cô là Thẩm Dược sao tại sao bọn họ toàn gọi tên khác vậy.

Anh kéo sát eo cô vào người mình “Sao bọn họ gọi em là Vân Tịch?”

“Là tên tự mẹ tôi đặt, bọn họ đều biết chỉ có anh là không”

Bạc Trạch Lăng thích thú nhếch môi nói “Em cũng đâu nói với tôi? Đúng không Thẩm Vân Tịch” Giọng điệu nhấn nhá đầy dáng vẻ trêu chọc cô.

Hai người đang đứng cách xa lễ đường, nhưng có thể nhìn rất rõ toàn bộ quá trình hôn lễ diễn ra, anh còn tưởng cô sẽ đau lòng ai ngờ không đau lòng thật. Đúng là không có trái tim dù sao người ta thích cô như vậy cô lại chẳng chừa chút mặt mũi nào.

Kiều Dật Hiên nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà đi đến chỗ hai người.

Người chưa thấy nhưng tiếng đã nghe rồi.

“Chậc! Hôm nay Bạc nhị thiếu cũng giữ người chặt thật.”

Anh ta là kiểu người thích trêu chọc Bạc Trạch Lăng nhất bởi vì cũng chỉ có cái tên quỷ ma làm gì cũng khiến người khác bất ngờ này mới có chuyện để nói. Huống hồ chi hôm nay còn là hôn lễ của người thích vợ cậu ta ngần ấy năm, đúng là giỏi chọc tức người khác thật đấy.

Khoé môi anh liền nhếch lên, còn chưa tìm đã đến tìm anh trước rồi đúng là đỡ tốn công phí sức.

Nhấp một ngụm rượu xong anh mới đáp lại anh ta “Không giữ chặt để bị vợ đá như cậu à?”



“Chuyện lần trước tôi còn chưa tính xong đâu, cái tên chết dẫm nhà cậu đợi đấy cho tôi.” Anh biết Kiều Dật Hiên bị vợ đá thật bây giờ thậm chí cô ấy còn chẳng dám nhìn đến cậu ta.

Đáng đời lúc kết hôn thì tạo tin đồn cho lắm vào, bây giờ thì hay rồi vợ không chịu được liền đề nghị ly hôn mà Kiều Dật Hiên cũng chỉ biết ngậm ngùi đồng ý dù sao cậu ta là người sai trước tự làm tự chịu.

Bị anh nói đến cứng họng, anh ta liền chuyển hướng sang Thẩm Dược đang ngơ ngác nhìn hai người đấu khẩu.

“Thẩm tiểu thư cô tốt nhất nên đá tên này đi.”

Hàng chân mày của Bạc Trạch Lăng chao lại “Nhị thiếu phu nhân không phải Thẩm tiểu thư.” Từ bao giờ anh cảm thấy cách gọi này thật khó nghe, chẳng lọt tai tí nào.

“Cậu bị chó cắn à? Đột nhiên khó ở như vậy.” Kiều Dật Hiên tức tối nhấp một ngụm rượu mắng anh.

Anh ôm cô vào mình đôi mắt khiêu khích cậu ta, anh còn cố tình nói thêm “Nhưng tôi không bị vợ bỏ, cậu lo mà tìm cách mang vợ về đi nấu không e là không ai dám lấy cậu.” Kiều Dật Hiên nghe đến thôi đã thấy sợ rồi thiếu gia Kiều Gia dưới Kiều Gia trên nhiều người.

Tay nhuốm cả máu cảnh sát cũng không dám động vào.

Kiều Dật Hiên tức đến nổi không thèm đáp lại anh, anh ta vợ đá thì sao chứ?

Trước sau gì anh ta cũng mang cô ấy về, cô ấy dám lấy người khác anh liền cho nổ banh xác bọn họ để xem ai dám đến hỏi cưới '

VỢ anh.

Nhưng cũng thật ra rõ ràng lần đó anh không đi với phụ nữ nhưng cô thế nào cũng không chịu tin, anh có giải thích nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý ly hôn trong ngậm ngùi đến bây giờ vẫn không mang được cô ấy về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.