🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạc Trạch Lăng lái xe đưa cô đến nhà hàng Tây Lâu là nhà hàng truyền thống ở đây đặc biệt có rất nhiều món ăn truyền thống mà ít ai biết đến. Ở Tây Thành có rất nhiều món ngon muốn thưởng thức hết phải có một chiếc bụng có sức chứa.

Bởi vì Thẩm Dược bị thương nên khi gọi món anh đã cố tình né toàn bộ món có đậu xanh, hải sản và cả bò và gà. Những món được anh gọi đều là cá và thịt heo, mà ngay cả cô cũng không để ý chỉ biết ngồi nhìn thực đơn rồi nghe anh gọi món.

Không để cô ngồi đối diện mình, Bạc Trạch Lăng để cô ngồi bên cạnh mình, anh múc vào bát cho cô một ít cháo thịt băm, cũng xoay bàn để gần cô là yến chưng cùng với thịt ba chỉ nướng.

“Buổi sáng không ăn nên bây giờ ăn nhiều vào. Anh cắt nhỏ thịt ba chỉ heo nướng cho cô.

Thẩm Dược ngây người mấy giây không biết Bạc Trạch Lăng lại muốn làm gì, mỗi lần anh như vậy đều khiến cô rất sợ hãi như thể ma quỷ đến đòi mạng cô vậy.

Cúi mặt ăn mà không dám nhìn lấy anh một lần nào Bạc Trạch Lăng nhíu mày kéo ghế của cô lại gần mình hơn. Khiến cô giật thót mình theo phản xạ mà muốn né tránh anh, cái tên này hôm nay bị chạm vào đầu à? Hay là cô làm đổ màu vào miệng anh rồi cho nên mới mất trí nhớ.

Ngồi ăn được một chút thì anh mới thông thả lên tiếng nói với cô “Tần Du ngày mai kết hôn rồi.” Nói xong anh còn nghiên đầu cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.

“Ừm.” Cô gật đầu không biểu lộ chút cảm xúc nào, Tần Du vốn dĩ nên kết hôn sớm hơn, con người anh tốt tính lại chưa từng có ý định tranh đoạt gì từ ai.

Tần Du xứng đáng gặp được một người đối tốt với anh cả đời này.

“Không buồn à?” Nhìn cô trông bình thản thật đấy anh cố tình nói cho cô biết để xem biểu cảm của cô thế nào.

Thẩm Dược dừng tay quay sang nhìn anh đôi mắt cô sắc lẹm, chân mày khẽ nhướng lên đầy khó hiểu “Ý anh là gì? Chuyện này có gì để buồn sao.” Tên này lại bị cái gì nữa vậy người khác kết hôn thì cô buồn làm gì?

Nghe cô hỏi anh khẽ mỉm cười một cách hài lòng, lắc đầu nhưng khoé môi vẫn không ngừng cong lên anh quay sang hướng khác tay đưa lên che đi sự vui vẻ của chính mình.

Mọi hành động hiện tại của anh trong mắt cô đều là bị điên rồi, nói cái gì không đầu không đuôi không cho ai hiểu rồi lại cười một mình chẳng khác nào là tên điên.

Cả ngày hôm nay anh cứ như biến thành con người khác vậy.



“Bạc Trạch Lăng, em biết anh sẽ không tùy tiện đối xử tốt với em. Nếu như anh muốn dùng em để đối phó Dương Tự em đồng ý đổi lại chúng ta sẽ ly hôn sau khi xong việc.” Thẩm Dược lần nữa muốn đánh đổi một lần nữa cô không muốn phải cứ thế này nếu mãi Bạc Trạch Lăng không thể yêu vậy thì cô cũng nên từ bỏ tình cảm này thôi.

Kiên trì giải một bài toán mãi không có kết quả chứng tỏ nó sai đề rồi.

Anh thoáng chốc đơ người nhíu mày nhìn cô đáp “Gọi tôi Bạc Trạch Lăng mà gọi anh ta là Dương Tự nghe cũng thân mật thật đấy hai người thân nhau lắm sao?” Dương Tự cái rắm gọi anh ta là chó chết còn hơn gọi thân mật như vậy.

“Anh để ý làm gì? Em còn tưởng anh ghen đấy.” Thẩm Dược cười như không, quan sát sắc mặt anh rồi mới chịu lên tiếng.

Bạc Trạch Lăng bật cười đầy trêu chọc “Ghen? Thẩm Dược em đùa sao, tôi thì ghen cái gì” Anh ta không có tình cảm thì sao có thể ghen được chứ, cái anh ta muốn chính là lợi ích sao này.

“Vậy đề nghị của em anh có đồng ý không?”

“Được! Quyết định như vậy em có thể đưa ra thêm điều kiện.” Anh gật gù, dù sao như vậy cũng chưa chắc đã không tốt.

Bạc Dương Tự cũng sẽ chẳng có cơ hội thắng ảnh nếu như cô đứng về phía anh, sự tính nhiệm của bà ấy đối với cô cũng không hề thua kém anh là bao nhiêu.

Một thoả thuận được đặt ra, Thẩm Dược nhìn anh một lúc cô khẽ nở nụ cười bình thản “Sau này khi mọi chuyện kết thúc em sẽ trả lại đôi mắt của chị ấy, hi vọng quảng thời gian tới anh đừng dây dưa với phụ nữ khác, nếu mọi chuyện để mẹ anh biết thì em ngay lập tức trả lại đôi mắt chúng ta cũng sẽ ly hôn. Cô không muốn giữ lại đôi mắt này nữa.

Nhìn những thứ khổ sở, cuộc đời tâm tối mãi không có ánh sáng cũng chẳng sao cô thà em một kẻ mù loà vẫn hơn là tiếp tục sống cuộc sống mà đến khi chết đi cô cũng không thể quên đi mọi chuyện.

Đôi mắt của Thẩm Hoài Nhu xứng đáng nhìn thấy những thứ tốt hơn chứ không phải nhìn thấy những điều tồi tệ trong cuộc đời của cô như vậy.

Chỉ vì đôi mắt chỉ vì để cô sống Thẩm Hoài Nhu đã đánh đổi cả tính mạng của mình, đánh đổi luôn cả sự bình yên nửa đời sau hiện tại đưa ra giao dịch cô cũng đã quyết định dùng đôi mắt và tình cảm của mình đánh đổi lại một Thẩm Vân Tịch để đi cùng bà ngoại và mẹ.

Nghe cô nói anh chỉ im lặng không nói gì, thật chất anh không biết phải trả lời cô thế nào, anh cảm thấy gần đây mọi chuyện thay đổi quá nhiều rồi, cũng phải đánh đổi quá nhiều thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.