🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Anh hôn cô như một lời cảnh cáo sau đó mới kéo cô ngồi lên giường thay băng gạt rửa lại vết thương trên tay, ánh mắt của Thẩm Dược nhìn từ trên xuống góc nhìn này làm cô cảm thấy hình như hôm nay Bạc Trạch Lăng uống nhầm thuốc rồi.

Cô im lặng không nói một lời nào, chỉ mặc kệ anh xem vết thương cho mình trong lòng cảm xúc không còn kích động mà chỉ cứ thế bình bình như chuyện thường ngày.

Thay xong băng gạt anh mới đứng dậy nhìn cô “Em thay quần áo đi, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài.” Muốn nấu bữa tối cũng không kịp nữa.

Nhìn sang bức tranh cô vừa vẻ anh cảm thấy bất an nhìn theo ánh mắt đó của anh cô mới nhìn sang theo hướng của bức tranh, cô không kích động chỉ lẳng lặng lên tiếng.

“Anh muốn đốt nó sao? Vậy thì mang đi đốt đi đừng nhìn bức tranh bằng ánh mắt đó.”

Bạc Trạch Lăng nghe những gì cô nói anh quay đầu lại nhìn vào đôi mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào dành cho anh, khoé môi anh khẽ nhếch lên “Không đốt.”

“Em mau thay quần áo đi, tôi xuống phòng khách đợi em.

Anh nói xong vừa xoay người định đi thì bước chân liền khự lại khi nghe cô nói.

“Không đi.” Cô quay ngoắt sang hướng cửa sổ ngã lưng xuống giường ngủ không nhìn lấy anh.

Dáng vẻ này của cô suýt chút khiến anh bật cười, anh đi đến nhấc bổng bế cô trên tay “Không tự thấy được tôi thay giúp em, không đi cũng phải đi.”



“Em xảy ra chuyện thì tôi không đấu lại Bạc Dương Tự.”

Cô có sự tính nhiệm của mẹ anh, anh không thể để cô xảy ra chuyện được nếu bà ấy tức giận anh sẽ không còn cơ hội nào thắng được Dương Tự, cũng sẽ thua ngay lập tức.

Câu nói của anh lọt vài tai cô đã thành anh chính là muốn lợi dụng cô để đấu với Bạc Dương Tự, cô còn cho rằng anh sẽ đối xử tốt vì rũ lòng thương xót cho mình nào ngờ anh chính là sợ chính mình thua cuộc.

Sự thất vọng hiện lên trên đôi mắt của cô, giọng nói bình bình “Anh ra ngoài đi, em tự làm được rồi.” Bạc Trạch Lăng đặt cô cẩn thận trước phòng thay đồ.

Đợi cô đóng cửa lại anh mới xoay người đi về phía bức tranh, anh không hiểu ý nghĩa của nó nhưng anh lại cảm thấy thật u ám, không đẹp chút nào cho người ta cảm giác thật phiền muộn.

Đứng nhìn một lúc anh liền cầm lấy bức tranh rồi mới đi ra ngoài. Bức tranh này vẽ không chỉ bằng màu vẽ nó còn có máu của Thẩm Dược một bức tranh vẽ bằng máu của chủ nhân thì không thể đốt được.

Ở phía Bạc Dương Tự vẫn đang cho người theo dõi anh.

Anh ta nhìn Lý Ải Vân nhíu mày đầy khó chịu vì chuyện anh ta bảo cô ta làm cuối cùng vẫn thất bại mà còn để anh biết nhiều chuyện như vậy đúng là phế vật.

“Không phải nói hay lắm sao? Tôi còn tưởng cô giỏi giang lắm đấy.”

Lý Ái Vân cũng không chịu thua anh ta liền đanh đá đáp lại “Anh giỏi thì mà làm, còn không phải vì anh và Bạch Hạ chọc giận anh ta thì sao tôi lại thảm thế này hả??” Nếu như không phải Bạc Dương Tự tính toán sai thì có chuyện

cô ta bị anh hất hủi như vậy.



“Là tại chúng tôi? Hay do cô sợ quá nên leo lên giường tôi để mang tôi làm lốp dự phòng? Lý tiểu thư cô cũng không rút lui được đâu chúng ta cùng thuyền rồi” Bạc Dương Tự bóp chặt cằm cô ta giọng điệu vừa giễu cợt vừa coi thường Lý Ái Vân.

Lý Ái Vân thông minh hơn Bạch Hạ nhưng gia cảnh Lý Ái Vân không bằng Bạch Hạ, chỉ có Bạch Hạ mới có thể giúp anh ta củng cố được ghế ngồi khi đối đầu với anh còn người phụ nữ này là con cờ tốt nhất mà anh ta có.

Hai người bọn họ cho dù ghét bỏ nhau đến mấy cũng chỉ đến gặp nhau khi cần giải quyết nhu cầu và mục đích của chính mình. Cũng cấu xé nhau như những con sói bị bỏ đói lâu năm, con người Bạc Dương Tự chưa từng coi trọng ai mỗi một người đến bên cạnh đều là vì lợi ích của chính bọn họ và cả anh ta.

Anh ta hiện tại không chỉ muốn gia sản Bạc Gia mà anh ta còn muốn cả mạng của anh, chỉ cần anh không còn thì mẹ bọn họ bà ấy cũng sẽ tính nhiệm và coi trọng anh ta, Bạc Trạch Lăng chẳng khác nào cái gai trong mắt lâu năm.

Lý Ái Vân không tiếp cận được anh vậy thì anh ta đổi cách khiến bọn họ sống không được chết không xong.

“Không ngờ Bạch Hạ tin tưởng cô như vậy, cô lại phản bội cô ấy.” Bạc Dương Tự di chuyển ngón tay trên môi của Lý Ái Vân một cách mơn trớn đầy khiêu khích.

Cô ta cũng khẽ mỉm cười mắm lấy tay của anh ta kéo xuống nơi cút áo của mình “Cô ta không có não còn em thì có, cô ta không có kỹ năng giúp anh vui vẻ, nhưng em có thể.”

Khoé môi Bạc Dương Tự nhếch lên anh ta vui vẻ mà mắng “Mẹ kiếp đê tiện bẩn thỉu thật đấy haha.

“Có như vậy cũng là do anh dạy.

Nói dứt câu Bạc Dương Tự đã không nhịn được mà lao vào người cô ta cấu xé gặm nhắm không muốn bỏ sót mộ chút nào. Hai người họ miệng lưỡi dao kéo nhưng cơ thể lại tương thích đến lạ, Lý Ái Vân chưa từng được Bạc Trạch Lăng chạm vào nhưng Bạc Dương Tự thì khác những lúc cãi nhau với Bạch Hạ thì gần đây anh ta không còn đến quán bar trút giận mà chạy đến tìm cô ta trút giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.